- Mama đại nhân, cho con ở đây cùng chị ấy đi! – Cậu bé ôm cổ cô, còn hun chụt vào má cô. Bỗng có mùi ghen nồng nặc cả căn phòng, ai ai cũng nghe thấy chỉ mỗi Thi Thi và thằng bé không hay biết.
- Không được đâu! – Viên Ngọc cảm giác vậy liền từ chối con mình.
- Baba đại nhân, cho con ở đây đi mà, con đang giúp baba đấy. – Nó vẫn ôm cổ cô, chu chu cái miệng nói với ba nó, nói xong còn đá lông nheo một cái.
Mọi người đều ngạc nhiên với câu nói của nó, Phong Thần quay sang Triệu Vĩ nói với nhỏ với anh: "Mau mau đem thằng ranh con nhà cậu về đi"
- Bảo bối, baba cho con ở lại, mong Thi Thi chăm sóc nó giúp tôi hôm nay.
- Chuyện nhỏ. – Thi Thi cười híp mắt, rồi nhìn thằng bé cười, cô rất thích trẻ con nha
- Baba con yêu baba nhất luôn.
Anh cười với nó rồi quay sang Phong Thần nói với anh: "Tôi cũng muốn thằng ranh con này đi lâu lắm rồi!". Anh nén cơn ghen ngồi xuống nói với cậu bé:
- Nhóc con nên về với ba mẹ, nếu không sẽ bị ông kẹ bắt đấy.
- Không đâu, chú! Con không còn là trẻ con nữa, chú không dọa được con đâu. – Cậu bé chu cái miệng nói rồi lè lưỡi với anh.
Anh đen mặt, nó gọi cô là chị mà gọi anh là chú, nó ở lại chẳng khác nào giành vợ của anh. Anh quay lại thì không có cặp nào nữa, chàng trai cũng lo đưa bà xã về, vì không ai muốn rước nhóc ranh này về nhà để phá hủy chuyện tốt của họ, vì vậy anh đành để nó ở đây.
Hôm đó một buổi tối kinh khủng đối với anh, thằng nhóc này đã dành toàn bộ chuyện sự chú ý, quan tâm của cô. Cô nói chuyện với anh chỉ mấy câu thì đã ra chơi cùng với nó, cô tắm cho nó mà không phải anh, tức điên anh mất rồi, cô móm cơm cho nó mà không phải là cho anh, cô ôm nó, coi phim cùng nó, hát hò với nó, tóm lại là mọi thứ đều là nhóc đó, anh bây giờ như người thừa, cô chỉ mới quan tâm anh một tý thì thằng nhóc này đã chạy lại phá, anh không biết khi nào ba mẹ nó mới đến đón nó về. Máu ghen lên đỉnh điểm, anh đi lại chỗ thằng nhỏ, bé nó ra khỏi cô, để nó đứng đó rồi nói với nó:
- Con đang dành vợ của chú đấy! – Mắt anh hơi trừng lên.
- Chị ấy là vợ chú á? – Thằng bé hỏi
- Đúng vậy và con phải gọi vợ chú bằng cô. – Anh vẫn hơi trừng cho nó sợ, rồi dạy dỗ nó.
- Chị ấy là vợ con, chị ấy đẹp như thế sao gọi là bằng cô được. – Nó chu miệng lên nói
- Cháu đang cướp vợ của chú, nếu gọi chị ấy bằng chị thì gọi anh bằng anh đi. – Anh vẫn kiên nhẫn đáp lại nó
- Chú xấu quá phải gọi bằng chú, chú không xứng với chị ấy đâu, chỉ có con mới xứng thôi. – Nó khoanh tay lại như cho rằng nó đúng, chú Phong Thần đã sai
- Em đang dành vợ của anh đây đấy. – Anh nặng giọng hơn.
Nó bỗng trề môi như sắp khóc thì Thi Thi ngồi bên cạnh đang nhịn cười vì tính ghen của anh thì xít lại dỗ dành, ôm nó vào lòng, nó ôm cô rồi nghoảnh đầu lại thè lưỡi với anh, anh tức ứa máu "Cái thằng nhãi ranh này", anh bức xúc ôm đầu như sắp nổ, còn cô nhìn khúc khích cười. Rồi cô đứng lên:
- Quân Quân chúng ta đi ngủ nào! – Cô nhìn thằng nhỏ mỉm cười rồi bế nó đến giường, khi bước ngang sang anh không quên dùng tay kéo cổ anh xuống hôn nhẹ một cái, khiến bao bực tức trong anh mất đi, bây giờ anh như một người vừa được hít thuốc phiện xong, phê đến tột độ.
Cô bé thằng bé đi tới giường ngủ, anh tắt đèn rồi vội đi theo sau cô như cái đuôi. Đêm đến, cô quay sang phía thằng bé, vừa vuốt đầu vừa hát nhẹ nhàng ru nó, nó dùng cả tay cả chân ôm chặt cứng lấy cô, khuôn mặt nó áp vào ngực cô ấm áp dịu dịu ngủ, có ai kia nằm bên cạnh mặt đen xám xịt, anh nằm xuống lấy tay ôm lấy eo cô, áp mặt vào tâm lưng nhỏ mềm của cô. Chưa đưa 1 phút thằng bé chổm dậy, lấy tay anh hất sang một bên, nó leo qua cô đẩy khuôn mặt anh ra, anh đờ đẫn mấy giây, trong lúc ấy nó chạy lại lấy gấu bông gần đó chắn ngang giữa cô và anh, còn thè lưỡi bảo:
- Lè... Chú không được ôm vợ của cháu đâu. Hứ!!!
- Thằng nhóc này!
Nó nằm xuống nhìn cô cười đang yêu khiến cô rụng tim, rồi cô tiếp tục ngủ, còn anh tay thành nấm đấm như muốn đấm cho nó một cái, nó mà là con anh thì anh đã đánh chết nó vì dám dành vợ anh, đương nhiên đêm đó có người thức trắng đêm nhìn hai người kia ngủ ngon lành mà bức xúc cùng máu ghen dâng trào.