Saumột thời gian thi cử mệt mỏi nhưng luôn có anh cổ vũ, cô bây giờ chuẩn bị đồ đạclên thành phố cùng anh và vợ chồng Tiểu Lam để học đại học, đó là một trong nhưngtrường đại có tiếng trong nước. Hôm nay là bắt đầu bắt tay vào làm sau hơn 2 tuầnnằm trên giường với sự giúp đỡ của Phong Thần, cô đang chuẩn bị làm thì có một cơn đau kéo đến siết chặt lên bụng cô, nó như muốn rút sạch mọi thứ trong bụng của cô. Đôi mắt nhắm chặt lại, hàng lông mi run lên như sắp gãy làm đôi, hang mi tâm nhíu chặt, từng lớp da ở hai bên mi tâm như dính vào nhau, môi cô dần tái nhạt sắp không có chút máu nhưng lại bị hàm răng cô đè lên như sắp bật máu tuông mạnh, trán cô đóng một lớp mồ hôi, giọt nào cũng nặng nề rơi xuống ướt đẫm cả cổ áo, nó sắp lan cả bộ quần áo học sinh của cô. Đôi chân cô run mạnh rồi dần khuỵ xuống, đôi bàn tay cô như tìm một thứ để chống đỡ bản than, tay cô run lên nhưng vẫn cố nắm thành nấm đấm, móng tay cô bấu vào bàn tay muốn chảy máu, đập mạnh vào vùng bụng của mình như muốn giải tỏa cơn đau, tay còn lại làm rơi chiếc cặp xuống đất rồi dùng tay chống lên chiếc ghế nhưng chiếc dường như không chịu nổi sức nặng từ cơ thể cô, nó mất thăng bằng ngã xuống, cô mất đi thứ nâng đỡ vì thế ngã theo, cô đau nên đã dùng một chút ý thức còn lại nhướng lấy chiếc cặp để lấy điện thoại.
Tiếng ngã kêu to vang to khắp phòng, Phong Thần nghe thấy bắt đầu lo lắng, tức tốc chạy vào chạy đến phía phòng thay đồ thì đập vào mắt anh chính là thân hình nhỏ nhắn của Thi Thi nhợt nhạt, còn có vài giọt máu nhỏ, cô đang cô nhướng tới lấy chiếc cặp
- Vợ...! Em bị sao đấy? – Anh chạy đến đỡ cô dậy, để cô nằm vào lòng mình, anh nhìn là đã biết cô đang chịu đau đớn đến mức nào, cơn đau này khiến cô như chỉ muốn chết đi.
Cô như đã tìm được một chút chỗ dựa, cô cố gắng nói một điều gì đó nhưng rất nhỏ khiến anh phải áp sát tai mới có thể nghe được
- Lam...
- Được! Anh gọi cô ấy cho em... - Anh lo lắng cho cô đến tột cùng, anh bế cô lên giường, người cô cứ thế cuộn tròn đau đớn nhưng không có bất cứ tiếng rên la nào, chỉ cứ thế chịu đựng. Anh đặt cô lên giường xong chạy sang phòng bên cạnh đập cửa.
- Lam Lam, Thi Thi gọi em. – Anh kêu với giọng gấp gáp cực độ, chỉ cần 1 giây nữa không ai mở cửa anh sẽ đạp cửa mà xông vào.
Chiếc cửa nhanh chóng được mở ra:
- Cậu ấy gọi em rồi sao!? Anh về phòng lấy chiếc khăn cho cậu ấy ngậm, cố gắng mở đôi bàn tay cậu ấy ra, không được để cậu ấy nắm thành nấm đấm quá lâu. Nhanh!!!
- Thiên anh rót một ly nước ấm cho em.
Cô dường như đã hiểu ra mọi chuyện vì vậy nói với Phong Thần và Hạo Thiên một tiếng, không thèm đóng cửa chạy ngay vào nhà như lấy thứ gì đó.
Phong Thần chạy về phòng lấy chiếc khăn, anh nhẹ nhàng nâng người cô dựa vào lòng mình, dỗ dành cô bảo cô mở khuôn miệng ra, trước khi nhét khăn vào anh đã thấy môi cô có chút máu, anh nhanh tay nhét khăn vào, anh dùng sức của mình cố gắng mở đôi bàn tay đang cuộn chặt của cô nhưng cô như có sức mạnh, anh dùng khá nhiều sức nhưng cũng chỉ mở được 2,3 ngón.Sau khi mở được bàn tay nào của Thi Thi anh liền dùng cánh tay mình cho cô nắm lấy, anh thà chịu đau cũng không để cô bị thêm bất kì thương tích nào. Trong lúc aanh đang dùng sức mình mở ngón tay của cô thì Lam Lam đang chạy vội tới cùng ly thuốc ấm, cô nâng từ từ cổ Thi Thi lên, Hạo Thiên nhanh chóng rút chiếc khăn trong miệng Thi Thi ra rồi cô nhanh chóng đổ từ từ thuốc vào miệng của cô.
Sau khi uống xong ly thuốc cơ thể dần dịu lại, người cô dần duỗi thẳng, mắt cô dần nhắm nhắm nhẹ nhàng, đôi hàng mi hơi rung rung lên, cả cơ thể cô đã được bao phủ bằng một lớp mồ hôi dày, cô thiếp đi trong lòng Phong Thần.
Anh đặt cô ngay ngắn xuống giường cũng đúng lúc Hạo Thiên đem đến một thau nước ấm có chiếc khăn bên trong. Anh cùng Hạo Thiên ra ngoài phòng để cho Lam Lam lau thân thể cho cô.
Sau khi xong xuôi, cô bước ra ngoài. Phong Thần vội hỏi:
- Cô ấy rốt cuộc là bị gì ? Tại sao cô ấy lại như thế?
- Cô ấy... - Lam Lam từ từ ôn tồn nói.