- Bảo bối, em không…không sao chứ!? – Khuôn mặt anh trắng bệch, đôi mắt bị sự sợ hãi bao trùm lấy.
- Em không sao.
Cô nhìn ra phía sau người nằm đó là … là Châu Vũ. Cậu ấy đã chắn đạn cho cô
- Mày là đứa đần. – Chậu Bại hét lên đau đớn.
Bạch Phong Thần đứng phất dậy, rút súng từ trong người ra bắn vào ngay tim của hắn. Hắn nằm xuống thở thôi thốp, cây súng bay ra xa, nhưng hắn không chịu thua cố gắng trường tới chỗ cây súng nhưng tiết thay thân hắn lại nằm dưới chân của Hạo Thiên, bị như thế hắn thét lên đau khổ rồi khuôn mặt áp sát đất, chỉ còn chờ chết, không thể làm gì hơn, cái cảm giác này hắn rất ghét, cảm giác sống không bằng chết này hắn thực sự khó chịu.
- Châu Vũ! Châu Vũ! Anh không sao chứ - Hàn Ngọc Thi dùng kêu tên Châu Vũ, một
tay nâng đầu anh, một tay chặn tay lên ngực anh, cô nhìn sang Phong Thần với đôi mắt cầu cứu, cô nhẹ nhàng lây chân anh, nhẹ nhàng nói:
- Thần! Anh gọi bác sĩ đi.
- Ngọc Thi! – Châu Vũ cố gắng gọi Thi Thi, giọng anh vẫn ôn nhu như trước kia
Cô nhìn xuống Châu Vũ với đôi mắt đầy cảm thương
- Anh... thực sự không thể cứu được nữa đâu! Em... không cần... phải gọi bác sĩ – Anh cố nói với cô mặc cho cơn đau đang cuồng cuộn nơi tim của anh
- Anh sẽ không sao đâu. Bác sĩ sẽ cứu được anh thôi. Không sao, không sao đâu. – Cô khuyên can anh, cô dùng tay để lên tay anh như muốn ngăn dòng máu chảy xuống.
- Anh... bây giờ thực sự rất hạnh phúc. Anh tuy không thể có được… tình yêu của em nhưng… đến cuối đời… anh lại được chết trong vòng tay em quả thực… không có gì hơn. Anh… đời này… kiếp này… hạnh phúc nhất là được yêu em, được theo đuổi em, được chết trong vòng tay của em. Dù kiếp này… hay kiếp sau anh vẫn muốn được yêu thương, bảo vệ em. – Cơn đau vẫn hành hạ anh, nhưng anh vẫn cố gắng nói những lời trong lòng mình trong những giây phút cuối cùng.
Cô nén nước mắt nhưng nó vẫn tràn ra từng giọt, từng giọt nhẹ nhàng. Anh dùng bàn tay đang dính máu của mình lau từng giọt nước mắt của cô, anh cố gắng nén cơn đau cuồn cuộn trong tim tiếp tục nói:
- Em đừng khóc, anh sẽ buồn lắm đấy. Anh biết… em chỉ coi anh… như một người anh trai…nhưng…nhưng… anh lại coi em như nửa còn lại của anh, vì vậy anh mong rằng kiếp sau… anh sẽ là anh trai ruột của em, như vậy… chẳng phải là… anh có thể danh chính…ngôn thuận… bảo vệ… yêu thương…em…hay…sao… - Anh định nói them điều gì nữa nhưng bàn tay đặt trên mặt cô rơi xuống không ý thức.
- Châu Vũ…Châu Vũ…Anh sẽ không sao đâu… - Cô biết là cô thực sự không chấp nhận hành động của anh trong suốt khoảng thời gian qua, nhưng trong khoảng thời gian ấy anh ôn nhu, quan tâm, chăm sóc cô, cô cũng hiểu hơn về tình cảm của anh nhưng không thể đáp lại. Cô thực sự là nợ anh một ân tình.
Bạch Phong Thần từ đầu vẫn quỳ bên cạnh cô, tay vỗ nhẹ nhàng lên bờ vai run rẫy của cô. Anh thấy người con trai khác nhìn cô với đôi mắt đầy si tình, động tác dịu dàng như thế anh có chút ghen tuông nhưng nhanh chóng thay bằng lòng thương hại. Cô dựa đầu vào ngực anh khóc lên.
----------------------
Mộ phần của Châu Vũ được Bạch Phong Thần lo một phần, phần còn lại của Châu Vũ và mộ phần Châu Bại được gia định họ Châu lo. Cựu thị trưởng một lúc mất đi cả hai đứa con trai của mình, ông đây là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bây giờ căn nhà này chỉ mình ông, quá đau khổ mà ông cũng ra đi không lâu sau đó, mộ phần của bốn người gia đình họ Vũ được đặt cạnh nhau.
--------------------------
Hàn Ngọc Thi buồn bã được Phong Thần đưa về khách sạn, được anh chăm sóc chu đáo, lúc chăm sóc cô anh mới phát hiện ra trên cơ thể đầy những vết bầm, vết thương nhỏ, anh tuy đã sứt thuốc nhiều ngày nhưng hình như chỉ mờ đi một chút, anh muốn hỏi nhưng chưa có cơ hội, anh đoán là Quan Tiểu Phi, ngoài cô ta ra thì chẳng còn ai. Vì vậy anh đã cho người thịt cô ta đến chết lên chết xuống rồi lấy nội tạng của cô về làm thí nghiệm, xác đưa cho đám thú do Bạch Long và Mạc Huyết nuôi ăn, thực sự là chúng không đủ no.