Chương 11: Địch (2)

- Tiểu Lam, anh nghe – Đầu dây bên kia chính là Mạc Hạo Thiên.

Hạo Thiên vì Phong Thần nên mới cùng anh tới đây làm việc nhưng rốt cuộc lại yêu đương ở đây, anh vô tình bốc trúng Hạ Vũ Lam, lúc đầu anh nghĩ Vũ Lam chỉ là thư kí bình thường nhưng trôi qua 3 tháng bên nhau anh không ngờ rằng mình đây đã bị cô đánh cắp trái tim, và cô cũng không ngờ mình lại giao trái tim cho anh, họ đến bên nhau nhẹ nhàng như thế. Đương nhiên việc này cả Thi Thi và Bách Thần đều biết.

- Thiên, anh…tới giúp…em…giúp… Thi…Thi…

Cô mệt đến nói không ra hơi, cô làm rơi điện thoại rồi nằm xuống, thở hổn hển cố cho bản thân không ngủ đợi Hạo Thiên tới, có lẽ vì nhưng vết thương kia bị cào quá sâu làm máu chảy nhiều khiến cô mệt.

- Tiểu Lam, bảo bối em sao thế, bảo bối….

Anh lo lắng đến nối đứng dậy ngay lúc đang họp cùng Phong Thần. Anh nhìn Phong Thần:

- Thần đi với tôi, hình như Lam Lam và Thi Thi đang xảy ra chuyện gì đó.

Phong Thần nghe như sét đi, ai dám làm gì bảo bối của anh sao, anh sẽ cho bọn họ sống không bằng chết. Anh cùng Hạo Thiên chạy nhanh đến trường.

------------------------------

Hàn Ngọc Thi bị lôi đến phía sau trường học, đó là nơi thoáng mát vì có một bờ hồ rất đẹp. Quan Tiểu Phi lôi cô đến rồi quăng cô xuống đất, làm gối cô bị trầy một mảng lớn, máu chảy không ít, cô ta tiến lại ngồi xuống cạnh cô, dùng tay giật ngược tóc cô ra phía sau:

- Á…á…á…

- Mày dám cướp Thần của tao.

Cô ta dơ tay tát cô tới tấp, khiến cho hai khóe miệng cô chạy máu, hai má đỏ lên in đúng mười ngón của ả, cô dùng hết sức đẩy mạnh khiến ả mất cân bằng ngã xuống, cô dừng hết sức đứng lên nhắc từng bước chạy

- Bắt con điếm đó lại - Ả hét to lên

Đám nữ sinh chạy theo lôi cô lại chỗ Tiểu Phi:

- Mày dám xô tao sao hả?

Ả tát cô một cái mạnh rồi dùng ngón tay sắc nhọn của mình bấu vào cánh tay cô, cô đau đớn hét lên, máu chảy từng giọt từng giọt. Ả thả tay kéo cô tới bờ hồ rồi đẩy mạnh cô xuống, cô cố gắng tìm bờ để bám nhưng khi cô vừa chạm tay tới bờ thì Tiẻu Phi dùng chân giẫm mạnh lên tay cô, cô đau rồi thụt tay lên, sau đó ả dùng ngón tay của mình đẩy đầu cô ra xa ngoài bờ hồ:

- Tao chống mắt lên xem ai sẽ đến cứu mày. Hahahah – Cô ta cười đắc ý.

Một đám người nhìn thế, cũng hả hê cười theo.

- Thần ơi, cứu em, cứu…em với…em mệt…mệt…quá!!!

----------------------------

Chưa đến 10 phút họ đã tới trường, mặc dù từ khách sạn tới trường mất 20 phút, họ đang định đi tìm thì Hạo Thiên nhìn thấy Lam Lam nằm trên mặt đất. Anh kêu tên cô rồi chạy lại nâng người cô lên:

- Em không sao chứ? Tiểu Lam, anh đưa em đi khám bác sĩ.

- Em không…sao…cứu…cứu Thi Thi….

- Cô ấy ở đâu? – Phong Thần hỏi cô.

- Có…lẽ là sau…trường – Cô vừa thở vừa nói.

- Cậu ở đây với Lam Lam để tôi đi kiếm Hàn nhi.

- Ừ, đi đi nhanh lên. – Hạo Thiên thúc anh.

Anh chạy nhanh ra sau trường, nhưng nó khá rộng anh lại không thấy bóng người, anh đành chạy theo cảm tính về hướng gần bờ hồ vừa chạy nhìn ngó xung quanh, nhưng tới khi anh nghe tiếng ré thất thanh thì chạy lại theo hướng đó, vừa tới anh đã thấy cô bị đẩy ra xa bờ hồ, anh không nghĩ ngợi gì cởi áo khoác đang mặc trên người vứt xuống, chạy đến nhảy xuống bơi đến chỗ cô đưa cô vào bờ. Cô nhìn thấy anh, hạnh phúc mỉm cười kêu tên anh: ”Thần,...” rồi ngất xỉu.

- Bảo bối! Bảo bối.

Anh để cô nằm ngay ngắn rồi dùng tay ép ngực cô, anh là đang hô hấp nhân tạo cho cô ngay trước mặt Tiểu Phi. Cô ho rồi sặc hết nước trong người, mở mắt từ từ rồi nhìn anh:

- Thần…

- Bảo bối em không sao chứ, anh đưa em về.

Anh bế cô lên đi tới chỗ áo khoác, ngôi xuống để người cô trên đùi mình dùng tay lấy áo khoác đắp nó lên cơ thể cô, rồi tiếp tục bế cô đi. Đang đi thì từ đằng sau có cánh tay giữ chặt tay anh, từng cơ bắp trên tay đều được Quan Tiểu Phi cảm nhận rõ:

- Anh sao lai bế cô ta, em mới chính là người có hôn ước với anh.

- Cút.

- Anh sao lại không thể đối xử với em như đối với con kia.

- Biến!!! – Anh không thèm liếc mắt nhìn ả ta, lạnh lùng hất mạnh tay ả ra khỏi người mình, khiến ả xém nữa ngã xuống.

- Anh ấy sẽ phải là của tôi.- Quan Tiểu Phi vừa nói vừa trợn mắt, tay cuộn thành nấm đấm.