Hai người đều được hai người đàn ông đưa về săn sóc, Lam Lam nhẹ hơn nên cô đã tỉnh lại và hoạt động bình thường mặc dù người đầy vết thương nhỏ, vì vậy cô đã nghỉ phép ở khách sạn và được Mạc Hạo Thiên chăm sóc rất tốt. Còn về phần Thi Thi cô bị khá nặng, cô ngủ suốt hai ngày liền, hai ngày đó, Phong Thần gần như không ngủ, đều chăm chú quan sát bệnh tình của cô, chú ý cẩn thận thay bình truyền, nhẹ nhàng lau vết thương trên khắp người cô, vừa xử lí chúng anh vừa thổi nhè nhẹ vì sợ cô đau, anh làm theo mọi chỉ thị bác sĩ nhưng cô vẫn chưa tỉnh, ngược lại còn sốt rất cao. Càng lo lắng bao nhiêu anh càng điên bấy nhiêu, anh gọi cho Hạo Thiên:
-Thiên, Lam Lam nhà cậu ổn chứ!?
- Cô ấy ổn, giờ đã ngủ, Thi Thi nhà cậu có vẻ không nhẹ.
- Cậu điều tra bọn chúng sao rồi!?
- Điều tra xong, bọn chúng đều là con nhà khá giả, trong đó Quan Tiểu Phi là nhà có điều kiện nhất.
- Cậu điều tra giúp tôi, rốt cuộc cô ta là ai sao làm dám cả gan nói tôi và cô ta có hôn ước.
- Sau khi nghe Tiểu Lam kể, tôi đã điều tra giúp cậu rồi. Cô ta chính là con của lão già đó.
- Thực sao!? Thú vị thật. Nếu đã là ông ta thì đãi ngộ họ tốt một chút. – Anh nhếch môi cười, dường như đã có kế hoạch gì đó
- Cậu cứ lo cho Thi Thi đi, tôi sẽ lo bọn chúng nhưng còn lão ta tôi giao cho cậu tự xử lí.
- Thôi thì cậu cứ xử lí mấy người kia, còn lão ta đợi sau khi Thi Thi bình phục ra tay cũng không muộn– Nụ cười tà ác từ hai người bọn họ thể hiện trên khuôn mặt lạnh băng ấy. Cả hai người bọn từ khuôn mặt lạnh băng chuyển sang khuôn mặt ôn nhu khi người phụ nữ cử động, cả hai liền ngắt máy, Lam Lam ưm một tiếng nhẹ rồi nằm thẳng người, tay kia tìm kiếm bàn tay anh để nắm, anh nhìn cô ôn nhu, nhẹ nhàng hôn lên trán rồi ngắm nhìn cô, lát sau anh bắt đầu lấy một tay cầm tay liệu và đọc, Thi Thi cô ngủ kêu tên anh:
- Thần…Thần ơi…Chồng ơi…cứu em ...cứu…em
- Vợ à, bảo bối anh đây, anh bên cạnh em đây, không sao, không sao. - Anh lo lắng gọi cô, khuôn mặt anh tỏ ra lo lắng cực độ, cô cứ như vậy thì sẽ làm anh mềm ra và khóc như đứa trẻ mất
Cô bống nhiên mở mắt bật dậy như vừa thấy ác mộng, vừa mơ điều gì đó kinh khủng lắm, anh thấy vậy ngồi lên giường đến trước mặt cô, tay để lên mặt cô nhìn cô lo lắng, khoảng cách giữa cô và anh giờ chỉ cách 1 gang tay
- Hàn nhi, em không sao chứ!!!??? Cô vòng tay ôm qua cổ anh, khóc lên như đứa trẻ, làm ướt hết vai áo của anh. - Không sao, không sao, có anh đây rôi, không ai làm được gì em nữa, anh ở đây với bảo bối. Anh lấy tay ôm eo, tay còn lại vỗ nhè nhẹ lên đầu cô trấn an.
Sau khi cô bình tĩnh, anh đã giúp cô mọi thứ, mọi hành động quan tâm, ôn nhu của anh đều được cô thấy, cô hạnh phúc, cô chạy lại ngồi lên người anh, hai tay ôm cổ anh, hai chân vòng ra sau ôm thắt lưng anh như sợ sẽ có người cướp anh đi mất:
- Em yêu anh, Thần.
Anh vừa nghe cô nói xong hạnh phúc đến không tả được liền ôm chặt cô vào lòng
----------------------------
2 ngày qua Quan Tiểu Phi ở trong nhà, không ra khỏi phòng nửa bước, có lẽ đang tính kế gì gì đó. Hôm nay cô quyết định ra khỏi nhà, Vừa bước ra khỏi cổng cô đã giẫm phải phân chó, rồi ngã xuống, cô tức giận đứng lên bước vào thì bị một đám chim trên trời ỉa xuống đầu cô, cô tức chửi rủa bọn chúng. Bước vào nhà sau khi tắm rửa sạch sẽ thì cô nhận được cuộc gọi từ bạn cô bảo cô lên trang của học sinh trường cô, vừa mở lên đập vào mắt cô là video một cô gái đầy phân, và không ai khác chính là cô cùng dòng cap “Nơi ả đáng phải thuộc về.” Những bài kiểm tra trên trường điểm cô đều thấp gần như bét trường, cô không tin được , một người như cô làm bài luôn luôn điểm cao nhưng cuối cùng phát ra lại sai không giống những cô làm trước đó, ai cũng nhìn vào nghĩ ra cô trước giờ mua điểm, giờ thị trưởng không nhúng tay vào nên điểm cô mới thế, nhưng mãi chỉ cô mới hiểu mọi chuyện đều do Bạch Phong Thần làm nhưng cô nói lên thì ai cũng bảo cô nói điên nói khùng, không ai thèm tin. Về nhà cô bực tức không thể giấu được, cô liền bấm dãy số, nói điều gì đó cơ hồ giọng nói rất nhẹ nhàng. Vài hôm sau, điểm cô trở lại bình thường nhưng mỗi ngày mỗi điều xui xẻo đến với cô không vơi mà còn tăng thêm gấp bội, nào là đi trượt chân rồi té vào vũng bùn, không thì té xuống ao, có lúc bị ta gây sự rồi tát cô mấy tai, lúc bị trộm,… nhưng cứ nghĩ là tự nhiên trên thật tế là do Phong Thần làm ra để cô ta sống bực tức, đau khổ rồi mới nhấn chìm cô ta. Những cô gái còn lại không khác cô là bao, họ cô không chỉ điểm thấp khó cải thiện, mà gia đình ngày càng làm ăn thua lỗ, ế ẩm.
----------------------------
Về phía Phong Thần và Hạo Thiên rốt cuộc vẫn không biết vì sao Quan Tiểu Phi lại có thể cải thiện điểm của mình, anh cho người điểu tra thì biết người đứng sau khiến anh bực tức.