Trên trời, một vầng minh nhật treo cao. Ánh sáng xanh đen quỷ dị bao trùm thế gian... âm u... kinh hãi.
Một căn biệt thự ba tầng,
Trên mái nhà, mười cây hắc cốt kỳ cắm tứ phía. Trong đó có hai cây hắc kỳ đang bốc cháy hừng hực, 8 cây còn lại thì đang ngún khói. Ở giữa là một cái hắc đỉnh đang lơ lửng xoay chầm chậm trên không trung, từng đạo phù văn như ẩn như hiện trên thân đỉnh vô cùng huyền diệu, miệng đỉnh tràn ra hắc vụ uốn éo chia ra hai hướng về phía hai cây hắc kỳ đang bốc cháy, còn lại thì tràn về phía nam tử mặc hắc bào đang ngồi tọa thiền.
" Chỉ cần có thật nhiều âm hồn để hấp thu ..... Ma đạo .... tu luyện thật sự là nhanh không thể tưởng. " Từ Lạc mở to mắt, con ngươi đen kịt tỏa ra u quang.
Cảm thụ được trong thể nội tràn đầy pháp lực, Từ Lạc cao hứng lẩm bẩm : " Hóa Khí Cảnh sơ kỳ đã viên mạn , từ ngày mai sẽ đột phá Hóa Khí Cảnh tầng bốn. "
Hóa Khí Cảnh , ba tầng đầu luyện hóa pháp lực , vô cùng coi trọng số lượng, pháp lực càng nhiều càng tốt. Ba tầng tiếp theo thì chú trọng về chất lượng. Đối với phần đông tu sĩ ma đạo thì từ tầng thứ ba bước lên tầng thứ tư có thể coi là một bình cảnh. Bởi vì để đột phá bình cảnh này cần phải luyện hóa rất nhiều âm hồn mới có thể đột phá. Ở thế giới tu hành, rút hồn là một việc vô cùng phong hiểm và đòi hỏi kỹ thuật rất cao. Không phải cứ giết người xong là có thể rút hồn, bởi vì người vừa chết thì hồn phi phách tán. Muốn rút hồn nhất định phải rút hồn khi người còn sống, muốn làm vậy thì phải khai đàn bày trận, kỹ thuật rút hồn cũng phải vô cùng thuần thục nếu không thì cho dù có giết cả chục người cũng đừng mong thu được một đạo âm hồn. Đó là chưa kể một khi bày trận, âm khí trùng thiên, rất dễ đem đám tu sĩ chính đạo dẫn tới. Lúc đó thì đừng nói là rút hồn không được mà ngay cả mạng nhỏ cũng khó mà giữ.
Đối với Từ Lạc thì vấn đề này lại hoàn toàn không tồn tại. Thế giới này là tận thế, khắp nơi đều là âm hồn. Căn bản chẳng cần phải lập đàn, giết người làm gì , thậm chí cũng chẳng cần phải lùng bắt mà đám âm hồn sẽ chủ động tìm đến tận cửa. Cái gì bình cảnh hay không bình cảnh, cứ luyện hóa âm hồn thì tu vi tăng đều đều, một đường hát vang tiến mạnh. Mười đạo âm hồn không đủ thì hai mươi đạo , hai mươi đạo âm hồn không đủ thì năm mươi đạo, năm mươi âm hồn mà còn không đủ thì quất luôn 100 đạo , luyện đến khi nào đủ thì thôi . Âm hồn bao la , xài không hết ! Vô tư đi !
" Hử ? " Từ Lạc chợt phát hiện có vấn đề.
Nhìn qua một lần , một lá cờ đang bốc cháy bỗng tắt ngúm, khói đen nghi ngút bốc lên....
" Lại luyện thành một cây nữa. "
Từ Lạc đưa tay lên, năm ngón tay khẽ động, quang hoa lượn lờ, một đạo pháp quyết chợt đánh vào hồn đỉnh.
Onggggggg !
Trong nháy mắt hồn đỉnh kêu vang, hắc vụ đang tràn vào cây hắc kỳ vừa tắt lửa chợt ngừng lại.
" Âm Sát Hồn Khôi Kỳ đã được chín cây. Chỉ còn lại một cây nữa là xong."
Từ Lạc đứng dậy liên tục đánh pháp quyết, hắc vụ trong hồn đỉnh tràn ra lúc này toàn bộ đều tràn vào cây hắc kỳ còn lại. Tế luyện Âm Sát Hồn Khôi Kỳ nói đơn giản thì đơn giản, nói không đơn giản thì tuyệt vô cùng khó khăn. Luyện chế Âm Sát Hồn Khôi Kỳ thì cần phải luyện âm hồn trở thành âm thai dung nhập vào trận kỳ, sau đó dùng đại lượng âm hồn nuôi nấng cho đến khi biến thành Âm Quỷ. Để nuôi được một Âm Quỷ thì cần ít nhất cũng hơn trăm đạo âm hồn, tế luyện mười Âm Quỷ thì cần hơn ngàn âm hồn. Đó chỉ là mới có đem âm quỷ tế luyện ra mà thôi , nếu muốn âm quỷ cường đại thì cần không ngừng nuôi dưỡng, vô số âm hồn làm thức ăn cho chúng. Trong ma đạo , con đường luyện âm hồn này ngày càng ít người đi bởi vì kiếm cho ra âm hồn là một việc cực kỳ khó khăn, nói chi đến đại lượng âm hồn đếm không hết.
Hiện tại Từ Lạc đã đem chín mặt trần kỳ nuôi ra âm quỷ, mỗi một mặt trận kỳ cũng chỉ dùng 9 âm hồn mà thôi. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, phàm nhân thế tục thông thường thì âm hồn có phẩm chất vô cùng bình thường nhưng ở thế giới tận thế này, một quầng minh nhật kia dường như đã tẩm bổ cho đám âm hồn để mỗi một đạo âm hồn đều âm khí mười phần sung mãn, hung tàn uy mãnh, dã tính mười phần có thể xưng là cực phẩm. Tùy tiện một đạo âm hồn bất kỳ nào tế luyện ra tinh hoa cũng phong phú hơn mười âm hồn bình thường.
" Xong rồi ! "
Cuối cùng dưới sự tẩm bổ toàn lực của hồn đỉnh, mặt trận kỳ cuối cùng cũng thành công nuôi ra âm quỷ. Lúc này trên mái nhà, mười mặt hắc kỳ đều bốc lên khói đen âm trầm. Từ Lạc đem hồn đỉnh thu lại, xoa tay kích động:
" Bây giờ là lúc chứng kiến kỳ tích đây nha. Để ta coi âm quỷ tế luyện ra thực lực thế nào. .... Lên ! "
Từ Lạc hít sâu một hơi , đánh ra một đạo pháp quyết.
Xoạt !
Mười mặt hắc kỳ chợt bốc lên âm hỏa, từ một thước trở nên cao hơn ba thước, âm hỏa phừng phừng , hắc phong nổi lên, khói đen cuồn cuộn. Mỗi một mặt hắc kỳ đều tràn đầy khói đen cuồn cuộn xoay vòng như một con ác long đang giương nanh múa vuốt phát ra tiếng rít tê dại da đầu.
" Động tĩnh... lớn vậy sao ?"
Nhìn mười đạo gió xoáy đang gào thét cuồn cuộn, Từ Lạc kinh ngạc không thôi. Hắn cẩn thận cảm thụ lực lượng của đám âm quỷ thì vô cùng kinh khiếp. Ban đầu Từ Lạc nghĩ rằng âm quỷ tế luyện ra hẳn là không mạnh lắm nếu không muốn nói là yếu, nhưng hiện tại hắn phát hiện ra mỗi một đạo âm quỷ đều có sức mạnh tương đương với tu sĩ Dưỡng Khí Cảnh.
" Chẳng lẽ.... là do chất lượng âm hồn thế giới này? Âm hồn cường đại nên âm quỷ mới mạnh đến như vậy. "
Cường đại ? Có lẽ là không cường đại như vậy mà còn hơn nữa. Đây chỉ mới là đám âm hồn mới sinh ra , chỉ như một hài nhi mới ra đời đang khóc đòi ăn mà đã có thực lực Dưỡng Khí Cảnh, ngày sau trưởng thành sẽ là thực lực gì ?
Từ Lạc cố nén rung động trong lòng, đánh ra từng đạo pháp quyết vào mười mặt hắc kỳ. Hắc phong không ngừng biến hóa, khi thì thành hắc thủ to lớn, khi thì hóa thành một cái miệng to như chậu máu....
" Có Thập Phương Trận Kỳ, ta chẳng khác nào đang có mười tên trợ thủ . Chờ âm quỷ trưởng thành thì cho dù đánh nhau với ai cũng có lực đánh một trận. "
Từ Lạc vốn đang định thử Thập Phương Phệ Hồn Trận một chút thì chợt xuất hiện ánh đèn từ xa .
" Có người ? " Tâm niệm vừa động, mười mặt trận kỳ lập tức biến mất. Từ Lạc híp mắt nhìn qua thì trong thấy từ xa một đội ngũ đang đi tới." Người sống sót sao ? "
Từ khi phát hiện ra thế giới đã tận thế cũng đã nửa năm. Trong thời gian đó hắn chỉ gặp được người sống sót ba lần nhưng tất cả những người hắn gặp thì đều không ngoại lệ, toàn bộ đều bị âm hồn rút khô nguyên khí, cuối cùng trở thành một trong số âm hồn phiêu đãng.
Đám người từ từ tiến tới gần, Từ Lạc dần dà cũng nhìn rõ được là một đội ngũ khoảng hơn 40 người. Đi đầu là hai chiếc xe gắn máy, những người đi sau thì cưỡi ngựa. Từ Lạc cũng không lẩn trốn mà đứng yên trên mái nhà chờ đợi.
Đùa sao chứ ? Tương lai là ma đạo lão tổ mà lại lẩn trốn khi nhìn thấy phàm nhân sao ? Nhục như con cá nục ! Huống hồ gì đây là tận thế, khắp nơi đều là âm hồn, hắn cũng rất muốn gặp được người sống.
Không lâu sau, đám người đi vào biệt thự sát bên, Từ Lạc ngẫm nghĩ một thoáng rồi nhảy xuống.
Vốn dĩ chuyện này là bình thường nhưng đối với những người kia thì một con người bình thường nhảy từ trên nóc tầng ba của một biệt thự xuống là một chuyện không đùa được. Lập tức đám người nhao nhao rút binh khí ra, đại bộ phận là khảm đao , cung nỏ, cũng có người cầm theo súng trường.
" Là người hay quỷ ? " Một nữ nhân từ trên ngựa nhảy xuống.
Nàng cột tóc đuôi ngựa , mặc một chiếc áo khoác ba - đờ - xuy, quần jean , giày ống da, hai bên hông treo lủng lẳng một thanh chủy thủ và một cây súng lục, sau lưng đeo một thanh Bán Nguyệt Đạo, nhìn chằm chằm Từ Lạc quát lớn : " Nếu là người thì mở miệng ra nói chuyện đi. "
" Ta là người ! Người sống ! "
Từ Lạc từng nghe nói qua, ở thế giới này khi âm hồn trưởng thành sẽ sinh ra linh trí và được gọi là âm linh. Đám âm linh này có thể phụ thân vào thi thể, ngoại trừ không thể nói chuyện ra thì nhìn bề ngoài giống y chang một con người bình thường.
Nghe thấy hắn mở miệng nói tiếng người, đám người kia âm thầm thở dài may mắn. Nữ tử lại cau mày nghi ngờ nhìn chằm chằm hỏi :
" Vừa rồi.... trên mái nhà là chuyện gì xảy ra ? Ta rõ ràng nhìn thấy có rất nhiều âm hồn, tại sao lại đột nhiên biến mất như vậy ? "
Từ Lạc có chút không biết làm sao, thực là không thể nói lúc nãy không phải là âm hồn mà là âm quỷ do mình tế luyện ra.
" Ngươi... "
Trong lúc Từ Lạc đang không biết trả lời sao thì một đại hán bước tới trừng đôi mắt hổ nhìn chằm chằm dò xét rồi cẩn thận hỏi : " Ngươi là ... tiên Tần phương sĩ ???"
Một câu hỏi khiến Từ Lạc ngơ ngác. Cái giề thía lày ? Cái dụ gì mà ngay cả Tiên Tần phương sĩ cũng xuất hiện là thế nào ?
" Mao Sơn đạo sĩ ? " Đại hán tiếp tục hỏi :" Hay là..... Long tộc Khu Ma Nhân ? "
Hỏi liên tục không thấy Từ Lạc trả lời mà đứng ngay đơ cán cuốc, đại hán trầm sắc mặt xuống rồi lui về sau mấy bước : " Ngươi đừng nói là.... ngươi là... sứ giả của Địa Phủ chứ hả ? "