Chương 4: Sinh tử bài.

Nghe Hoàng Xảo Xảo nói thì không khó để nhận ra rằng làm nô bộc cho Trần Hồng Phi là một sự tình cực kỳ đáng để kiêu ngạo. Đối với đám tạp dịch ở tầng dưới cùng của Xích Luyện Tông thì làm nô bộc cho đệ tử ngoại môn là một cơ hội để ngoi đầu lên. Dù sao thì tại Xích Luyện Tông nếu có sự che chở của ngoại môn đệ tử thì sẽ không bị người ức hiếp, không nói đến chuyện tính mạng được bảo vệ mà mỗi khi tên đệ tử ngoại môn đó cao hứng sẽ ban thưởng một chút đan dược, tốc độ tu luyện sẽ đề thăng không ít.

Đáng tiếc là Từ Lạc không có phúc phần này, hắn nhìn Hoàng Xảo Xảo đang vênh vênh váo váo nói: " Thật không may là ta không có hứng thú ! "

" Ngươi... " Hoàng Xảo Xảo không ngờ Từ Lạc sẽ cự tuyệt, ả giận dữ chỉ mặt Từ Lạc quát lên : " Từ Lạc ! Đã nữa năm rồi , ngươi còn chưa rõ sao hả ? Ở đây không phải là tiên đạo , đây không phải là Kim Hà Tông ! Đây là Xích Luyện Tông ! Là ma đạo ! Ngươi hiểu không hả ? Tốt nhất ngươi nên thu hồi cái lòng tự trọng ngớ ngẩn của người lại đi. Thật là ngây thơ mà. "

" Hừ ! " Hoàng Xảo Xảo khinh miệt hừ lạnh rồi tiếp tục chửi : " Ta khuyên ngươi đừng có mà không biết điều. Ngươi nên nhớ là có không biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ để được làm nô bộc cho công tử mà không được kìa. Hiện tại ta đang tranh thủ cho ngươi một cơ hội vậy mà ngươi cự tuyệt sao hả ? Đầu óc ngươi..... ngươi có bệnh sao hả ? "

Từ Lạc dứt khoát phất tay : " Cơ hội tốt như vậy... hay là ngươi để cho người khác đi nha. "

" Từ Lạc ! Đứng lại cho ta ! " Hoàng Xảo Xảo trừng mắt phẫn nộ quát lớn : "Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Có giao âm hồn cho ta hay không ? "

" Đưa ngươi một đống cứt ! Ngươi lấy không ? " Từ Lạc không quay đầu nói.

" Được lắm ....Hay lắm... Tốt lắm ! " Hoàng Xảo Xảo thẹn quá hóa giận nói : "Đây là ngươi nói đó nha . Ngươi có tin bây giờ ta sẽ đi báo cho công tử là ngươi tàng tư âm hồn, công tử nhất định sẽ chặt bỏ hai tay của ngươi ! "

" Ngươi đi đi, đi nhanh ! Ta chờ ! " Từ Lạc phất tay rời đi.

Nhìn bóng lưng Từ Lạc càng lúc càng xa , Hoàng Xảo Xảo nghiến răng : " Thật là bùn nhão không dính được lên tường mà. Đã cho thể diện mà không cần, vậy thì ngươi chờ đó, lần này nhất định ta phải khiến ngươi quỳ xuống cầu xin ta. "

.........

Ngoại môn .

Chấp Sự Đường .

Từ Lạc bước vào, lập tức yêu cầu lệnh bài.

" Tiểu gia hỏa , nhìn ngươi cũng không lớn lắm nha. Ngươi nhập môn bao lâu rồi hả ? "

Một lão giả mang hắc bào trầm giọng hỏi.

" Nửa năm ! " Từ Lạc cộc lốc đáp.

" Mới nửa năm đã dám khiêu chiến ngoại môn đệ tử ? Ngươi thật là không biết sống chết mà. " Lão giả lắc đầu chán ngán.

Từ khi lão tạp dịch nọ khiêu chiến thành công, đánh giết ngoại môn đệ tử thì mấy ngày nay có không ít tạp dịch liều mạng chạy tới lấy lệnh bài khiêu chiến đệ tử ngoại môn. Trong đó có rất nhiều lão tạp dịch, cũng có không ít đệ tử mới nhập môn. Lão tạp dịch thì cũng đã cẩu thả mấy chục năm, dù ít dù nhiều cũng có một thân tu vi, thực lực cũng đủ để khiêu chiến ngoại môn đệ tử. Nhưng đám tạp dịch mới nhập môn thời gian ngắn thì đều là do bị khích tướng, bị chó cắn nóng máu gà lên rồi hung hăng làm liều, quyết tử cho tổ quốc quyết sinh. Đối với mấy chuyện như vầy, hắn cũng không muốn hỏi thêm gì, lạnh lùng hỏi:

" Muốn khiêu chiến ai ? "

" Trần Hồng Phi, ngoại môn đệ tử ! "

" Lại là Trần Hồng Phi ? Mới vừa có người khiêu chiến hắn , ngươi lại đến tiếp tục khiêu chiến hắn.... các ngươi có chân trong chân ngoài hay sao vậy hả ? "

Lão giả nói để Từ Lạc có chút ngỡ ngàng : " Có người cũng khiêu chiến Trần Hồng Phi sao ? "

" Ngươi không cần biết làm gì. Lão phu hỏi lại một lần nữa, ngươi thật sự muốn khiêu chiến với Trần Hồng Phi ? Lệnh bài đã xuất , sinh tử không do trời. Ngươi phải nghĩ cho thật kỹ. "

Từ Lạc không nói gì, im lặng gật đầu.

" Được ! Ngươi có 9 ngày để chuẩn bị. " Lão giả nói.

Sinh tử bài đã ra, sau 9 ngày sẽ là một trận sinh tử chiến. Đó chính là quy củ của Xích Luyện Tông.

Từ Lạc cũng không vội, chờ đợi nửa năm giờ chờ thêm 9 ngày cũng chẳng là gì. Hơn nữa trong 9 ngày này, tranh thủ đi đến thế giới tận thế tế luyện Âm Sát Khôi Hồn Kỳ, đến lúc khiêu chiến Trần Hồng Phi càng tăng thêm phần thắng.

..............

Lão Hòe Lĩnh,

Trong một động phủ xa hoa tràn đầy linh khí,

Trần Hồng Phi nằm ngửa trên ghế bành màu tử kim nhắm mắt dưỡng thần, tay vuốt nhẹ khối Huyết Ngọc Thạch.

" Công tử gia... "

Hoàng Xảo Xảo quỳ dưới đất , người khoác một bộ váy ngắn bằng lụa mỏng màu đỏ đang nhẹ nhàng bóp chân cho Trần Hồng Phi. :" Đám tạp dịch đó... nhìn phế vật nhưng thực ra chẳng có ai là đèn cạn dầu hết đó nha. Mỗi tháng chúng chỉ giao nộp một đạo âm hồn..... nô tỳ cảm thấy chúng nhất định là có tư tàng. Nhất là Từ Lạc, nhìn có vẻ trung thực, ít nói nhưng thực ra ta biết hắn nhất định là có giấu diếm."

" Hử ? " Trần Hồng Phi mắt không mở khẽ hỏi: " Từ Lạc sao ? "

" Phải ! Là hắn ! Nửa năm nay hắn đều đặn giao một đạo âm hồn mỗi tháng, nhưng lại một mực ở bên ngoài, chỉ khi nào đến hạn giao nộp âm hồn hắn mới trở về. Nô tỳ cảm thấy nhất định là hắn lén lút ở bên ngoài vụng trộm luyện hóa âm hồn. Công tử à , người nhất định phải nghiêm tra đó nha. "

" A ?? " Trần Hồng Phi mở mắt. : " Dám giở trò trước mặt ta sao ? Được, lần tới ta sẽ bắt hắn khai đao. "

Hoàng Xảo Xảo nghe vậy lập tức mừng thầm : "Công tử gia, lúc ngài bắt hắn khai đao, có thể... để nô tỳ xuất thủ không hả ? Mỗi lần đi theo ngài thu âm hồn, Từ Lạc đó đều nhìn nô tỳ chằm chằm , thiệt là khó chịu lắm. "

" Thật sao ? " Trần Hồng Phi nhếch mép , vòng tay ôm lấy Hoàng Xảo Xảo: " Vậy ngươi định xử lý hắn thế nào đây ? "

" Nô tỳ muốn móc mắt hắn... để coi sau này hắn còn dám nhìn chằm chằm nô tỳ nữa hay không. "

" Được ! Theo ý ngươi vậy."

" Công tử gia, ngươi thật là tốt... "

" Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ ta thật tốt... bản công tử nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. "

" Công tử.... Ớ.... Nô tỳ... Ưm um.... "

Rất nhanh chóng, những âm thanh tiêu hồn vang lên, xuân sắc bao trùm, pháo hoa tung tóe......

Một lúc sau, Trần Hồng Phi cùng Hoàng Xảo Xảo mặc lại y phục.

" Phải rồi, chuyện ta kêu ngươi điều tra có kết quả chưa ? "

" Nô ty đã cho người nghe ngóng, Phiêu Miễu Cung không có đệ tử ngoại môn nào gọi là Sở Thiên Thiên, ả kỹ nữ kia nhất định là đang gạt người ... "

Chát !

Lời chưa dứt, một cái tát như trời giáng đập thằng vào mặt Hoàng Xảo Xảo.

" Công tử...nô tỳ... nô tỳ nói gì sai sao ? " Hoàng Xảo Xảo miệng phun máu lắp bắp.

" Kỹ nữ để cho ngươi gọi sao ? Ngươi không nhìn rõ lại bản thân mình là cái loại nào hả ? "

Hoàng Xảo Xảo run rẩy bò dậy không dám nói nửa lời.

" Ha ha ha... " Trần Hồng Phi chỉnh lại y phục, tự nói:" Xem ra ta đoán không sai, Sở Thiên Thiên là một cái tên giả... nếu vậy thì nàng có lẽ là đang che giấu thân phận của mình.... không phải ngoại môn đệ tử ....chẳng lẽ lại là đệ tử nội môn của Phiêu Miễu Cung ? "

Dưới động phủ,

Một gian mật thất.

Một nữ tử mặc một thân tố y màu trắng, ôm lấy hai chân co ro trong một góc tường. Thoạt nhìn khí sắc của nàng không được tốt lắm, mặt mày trắng bệch nhưng không khó để nhìn ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, giữa hai hàng lông mày là một dấu ấn thủ cung sa đỏ thẫm.

" Tiên tử , đã nghĩ kỹ chưa ? Có muốn bản công tử không hả ? "

Bỗng nhiên tiếng nói vang lên khiến nữ tử giật mình hoảng sợ run rẩy.

Cửa đá mở ra, Trần Hồng Phi bước tới.

" Nếu ngươi dám động vào ta, ta sẽ tự vẫn cho ngươi coi. " Sở Thiên Thiên trừng mắt nghiến răng nói.

" Ái chà chà... phụ mẫu ta vì bắt ngươi mà ngay cả cái mạng nhỏ cũng mất đi. Ngươi nói... ta sẽ để ngươi chết dễ dàng vậy sao ?" Trần Hồng Phi cười tà , ánh mắt dâm đãng nhìn không sót ngóc ngách cơ thể của nàng. " Bản công tử nghe nói qua, người của Phiêu Miễu Cung từ nhỏ đều được gieo một hạt giống vào thể nội. Sau này khi cùng đạo lữ song tu, hạt giống sẽ nảy mầm ra hoa kết trái, không chỉ nữ tử thăng tiến tu vi mà nam nhân có được nàng cũng sẽ nhất phi trùng thiên. "

Trần Hồng Phi nghiền ngẫm như ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật, nhìn Sở Thiên Thiên xinh đẹp nhỏ nhắn động lòng người mà lòng rạo rực khó chịu : " Năm đó, Xích Luyện Tông chúng ta có một một vị lão tiền bối tư chất bình thường, nhưng vô tình chụp được một nữ nhân Phiêu Miễu Cung, sau khi song tu bỗng nhiên tu vi tăng mạnh, một năm liên tiếp phá tam cảnh...chậc chậc.... ngon ... bản công tử thiệt là khó chịu ... ta chờ mong lắm đó nha bảo bối.. ớ hớ hớ hớ... "

" Ta dù chết cũng nhất định không bao giờ song tu cùng ngươi. " Sở Thiên Thiên nghiến răng giận dữ.

" Hỗn trướng ! " Mật thất kế bên chợt vang lên tiếng quát. "Ngươi dám động đến nàng, lão thân tuyệt không buông tha ngươi. Ta sẽ chặt ngươi làm tám khúc nhét vali thủ tiêu khắp nơi. "

" Há há há . " Trần Hồng Phi cười lớn : "Lão thái bà ! Tu vi của ngươi đã bị phụ mẫu ta phế rồi... lấy cái gì chém ta làm muôn mảnh ? Lấy cái gì chặt ta làm tám khúc chứ ? Nhưng mà ngươi yên tâm, bản công tử tạm thời sẽ không động đến nàng. Một năm ! Phải ! Trong vòng một năm, chờ bản công tử bước vào Hóa Khí Cảnh, lúc đó sẽ nhanh chóng song tu cùng tiên tử. Bản công tử thật sự là rất chờ mong cái ngày đó, cùng tiên tử tạo ra một đóa Hợp Hoan Hoa. Ha ha ha.. há há.. ặc ặc.. sặc..."

" Cẩu tặc ! Ngươi chết không yên lành a. "

Lão thái bà trong mật thất kế bên không ngừng chửi rủa lại khiến cho Trần Hồng Phi càng thêm hưng phấn. Hắn cười ngày càng lớn, càng điên cuồng.

" Cha ! Mẹ ! Các người thật sự là quá yêu thương hài nhi , trước khi chết còn để lại cho hài nhi một cái lễ lớn khi bước vào Hóa Khí Cảnh. Xin hai người yên tâm, đợi hài nhi tu luyện mạnh lên sẽ báo thù rửa hận cho hai người. Ha ha ha. "

Trần Hồng Phi cười lớn rời đi. Bây giờ hắn cần làm là phải tranh thủ nhanh chóng bước vào Hóa Khí Cảnh mới có thể song tu cùng Sở Thiên Thiên , nhanh chóng tăng tu vi của mình lên.

" Sao rồi hả ? Tiên nhi ??? Cẩu tặc đó có ô nhục ngươi không ? "

" Bà bà... ta không sao. "

" Tiên nhi ! Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được để lộ thân phận thật của ngươi. Bây giờ ngươi cứ yên tâm đi, lão thân cho dù có liều bộ xương già này cũng phải đem ngươi rời khỏi chỗ này. "