Chương 6: Những bà cô nhà Yewbeam (tiếp theo)

"Và vụ đó sẽ chấm hết." Ngoại Maisie nói, cười toe toét, nhưng cái cười héo úa ngay khi bốn bà kia quay sang nhìn ngoại chòng chọc.

Ông cậu Paton bước vô, trông có vẻ bực bội, và bữa ăn bắt đầu. Ngoại Maisie đúng đã cố hết sức, nhưng mười phút là hơi ngắn để chế biến một bữa ăn có cái gì đó cho độc đáo. Súp mặn chát, thịt gà bị khô, bánh nướng nhân thịt trông ảm đảm, nhão nhoét. Nhưng không ai phàn nàn gì. Mọi người ăn nhanh chóng và thật tình.

Ngoại Maisie và mẹ Charlie dọn bàn. Ông cậu Paton và Charlie phụ một tay. Đã đến giờ làm bài sát hạch. Charlie phát hiện ra mẹ nó không được có mặt. Nó nói: "Con sẽ không vô đó đâu nếu không có mẹ! Con không vô đâu!"

Mẹ nó bảo:

"Charlie. con phải vô. Nhà Yewbeam có nhiều tiền. Mẹ không có gì cả."

Ngoại Maisie thở dài:

" Tôi thất vọng quá vì đến cô cũng muốn Charlie đi học cái trường lố bịch đó."

"Vì cha nó", mẹ Charlie đáp.

Ngoại Maisie liếm môi, không nói gì nữa

Ba Charlie mất rồi, vậy sao việc này lại quan trọng đến vậy? Mẹ nó có lẽ sẽ chẳng nói gì cho nó biết, chỉ đẩy nhẹ nó về phía phòng ăn, và nó đi vô.

"Cháu muốn mẹ cháu ở đây, nếu không cháu sẽ không làm đâu," Charlie nói.

Bà cô Venetia liền trêu nó ngay, "Ối chao, ối chao, có thằng bé đòi mẹ kìa!"

Bà cô Lucretia lạnh lùng,"Con nít mới đòi mẹ kiểu ấy. Lớn rồi nha Charlie. Đây là việc nhà Yewbeam. Chúng ta không muốn bị rối trí."

Lúc này, ông cậu Paton tính lẻn đi. nhưng bà chị cả gọi giật ông lại:

"Paton, cậu cần ở đây. Làm bổn phận của mình một lần đi xem nào."

Charlie bị ấn ngồi vô một bên bàn, đối diện với bốn bà. Ông cậu Paton ngồi ở cuối bàn. Charlie tự hỏi không biết họ sẽ sát hạch nó bằng cách nào đây. Coi bộ không có nhạc cụ, cũng không có mặt nạ hay cọ vẽ ở trên bàn.

Nó chờ đợi còn mọi người thì dòm nó.

Bà cô Lucretia đột nhiên thắc mắc:

"Thằng bé moi đâu ra cái thứ tóc này nhỉ?"

"Bên nhà mẹ nó", nội Bone giải thích. "Đúng là một thằng mọi xứ Wales." Bà nói, tựa hồ như không có mặt Charlie ở đó vậy.

"A...," cả ba bà cô cùng thở dài, chán chường.

Bà cô Lucretia lục lọi trong một cái túi da to xụ. Cuối cùng bà lôi ra một túi giấy màu nâu thắt dây đen. Bà tháo sợi dây và cái gói mở bung ra, để lộ một tấm hình trông như đồ cổ.

Nội Bone đẩy cái gói qua phía Charlie, những tấm hình trải rộng ra khắp bàn.

"Cháu phải làm gì với cái này?" Charlie hỏi mà biết thừa họ muốn nó làm gì.

Các bà cô mỉm cười động viên.

Charlie cầu nguyện cho đừng có gì xảy ra, cầu sao cho nó có thể liếc bộ sưu tầm bụi bằm này một cái rồi ngoảnh đi ngay, trước khi nghe thấy những giọng nói. Nhưng, nhìn thoáng qua một cái, nó đã biết những người trong hình đang gây ra bao nhiêu là tiếng ồn: Họ chơi đàn- hồ cầm, dương cầm, vĩ cầm. Họ khiêu vũ, hát, cười đùa. Charlie giả bộ như không nghe. Nó thử đẩy xấp hình về phía bà cô Lucretia. Bà đẩy trở lại nó.

"Con nghe thấy gì, Charlie?" Nội Bone hỏi.

"Không thấy gì ạ," Charlie đáp.

"Coi nào, Charlie, cố lên," bà cô Venetia giục.

"Và đừng có nói dối đấy," bà cô Eustacia nhắc nhở.

"Không thì chúng tao sẽ làm mày khóc thét lên bây giờ," bà cô Lucretia gầm gừ.