Chương 7: Charlie Bone lúc nửa đêm

Câu nói đó khiến Charlie tức giận. Nó sẽ không khóc thét lên vì bất cứ ai. Nó đẩy mấy tấm hình ra xa và nói:

“Cháu không nghe gì”.

Bà cô Lucretia đẩy lại:

“Không nghe thấy gì chứ. Mày phải nói ‘không nghe thấy gì’, chứ không phải không nghe gì. Ngữ pháp để đâu hả, thằng kia. Không ai dạy mày à?”

“Rõ ràng nó cần phải vô Học viện,” bà cô Eustacia nhận xét.

“Chỉ cần nhìn vô mấy tấm hình thôi mà, Charlie cưng!”

Bà cô Venetia ngọt ngào. “Nhìn một phút thôi, và nếu không có gì xảy ra thì chúng ta sẽ để con yên, xong rồi chúng ta...” (bà vẩy những ngón tay trắng dài) “... tan biến luôn.”

“Thôi được,” Charlie hậm hực đồng ý.

Nó nghĩ nó có thể thoát khỏi vụ này- chỉ cần nhìn vô mấy bức hình và bỏ ngoài tai những âm thanh. Nhưng đâu được. Tiếng hồ cầm, dương cầm, giọng nữ cao hát ô-pê-ra chen lẫn những tiếng cười rú lên ùa vô tai nó, tràn ngập cả căn phòng. Các bà cô đang nói gì đó với nó mà nó chỉ thấy môi họ mấp máy, chứ không thể nghe được lời nào giữa bể huyên náo dễ sợ của mấy tấm hình.

Cuối cùng Charlie chụp lấy xấp hình và quẳng mạnh đi, gục mặt xuống bàn. Không gian im lặng đột ngột quả là sự xoa dịu tuyệt vời. Các bà cô nhìn nó chằm chằm, lặng lẽ nhưng đắc thắng.

Bà cô Venetia là nguười đầu tiên cất tiếng:

“Thấy chưa, đâu đến nỗi phải không Charlie?”

Charlie nhận ra nó đã mắc bẫy. Trong tương lai, nó cần phải dè chừng bà cô Venetia. Rõ ràng là bà ta quỷ quái hơn mấy bà chị của mình. Charlie đau khổ hỏi:

“Tất cả những người đó là ai vậy?”

“Tổ tiên của cháu đấy, Charlie,” bà cô Lucretia đáp.

“Dòng máu Yewbeam chảy trong huyết quản họ và cả trong huyết quản cháu, thằng cu thông minh à.” Thái độ của bà đã thay đối hoàn toàn. Nhưng bà Lucretia khi dễ thương thì cũng đáng sợ không thua gì khi bà Lucretia hiểm độc.

“Giờ con đi được rồi đó, Charlie,” nội Bone nói.

“Chúng ta cần bàn luận đôi chuyện. Thu xếp chuyện tương lai cho con.”

Charlie nghe thấy được đi thì mừng quá. Nó nhổm dậy, bước ngay ra cửa. Trên đường đi, nó bắt gặp gương mặt của ông cậu Paton, trông có vẻ ủ ê và xa vắng, khiến nó tự hỏi tại sao ông đã không nói lấy một lời nào suốt thời gian có mặt trong phòng. Ông cậu Paton cười nhẹ với nó một cái rồi nhìn đi chỗ khác.