Trình Hành rót một cốc nước nóng, đợi nước nguội bớt rồi uống. Lúc này, Khương Lộc Khê cũng đã ra đề xong.
"Cậu làm thử đi." Khương Lộc Khê xoay người nói.
"Ừm." Trình Hành gật đầu, ngồi xuống ghế, cầm lấy tờ đề bài.
Đều là những bài tập liên quan đến phương trình. Trình Hành làm rất nhanh, chưa đến mười phút đã làm xong.
"Làm xong rồi." Trình Hành đứng dậy, đưa cho cô.
Khương Lộc Khê nhận lấy, sửa bài, trong lòng có chút kinh ngạc.
Bởi vì cô đưa cho Trình Hành rất nhiều bài mà hắn đều làm đúng hết.
Thật ra cô giảng rất nhanh, buổi sáng nay đã dạy gần hết nội dung về phương trình của lớp 5.
Ý định của cô là muốn ra cho Trình Hành một vài bài, xem thử trong số những kiến thức về phương trình đã dạy buổi sáng nay, Trình Hành còn chỗ nào chưa hiểu để giảng lại cho hắn.
Đó cũng là lý do vì sao các giáo viên sau khi dạy học xong đều yêu cầu học sinh làm bài tập. Bởi vì chỉ có như vậy mới biết được học sinh hay sai ở đâu, để có thể tập trung giảng giải.
Tuy nhiên, dù sao cũng chỉ là kiến thức của học sinh tiểu học, chắc chắn sẽ không khó. Điều khiến Khương Lộc Khê kinh ngạc đó là Trình Hành rất nghiêm túc chăm chú nghe giảng.
Thật ra bởi vì hai người ngồi cách nhau một khoảng khá xa, nên khi giảng bài, Khương Lộc Khê cũng không để ý xem hắn có nghe hay không. Sau khi giảng giải xong một phần kiến thức, cô chỉ hỏi hắn đã hiểu chưa. Hắn nói hiểu, cô lập tức giảng tiếp phần sau.
"Sao rồi, có chỗ nào sai không?" Trình Hành hỏi.
"Không có." Khương Lộc Khê lắc đầu.
"Vậy xem ra toán học cũng không khó lắm." Trình Hành cười đắc chí
Thật ra hắn rất lo lắng, cho dù bản thân đã trọng sinh, đã nghiêm túc nghe giảng, nhưng vẫn có bài xích với những thứ này, khó có thể học vào đầu nổi.
Bây giờ xem ra đúng là do năm đó bản thân ham chơi, không chịu học hành tử tế. Môn Ngữ văn của hắn không tệ là bởi vì hắn thật sự thích, thật sự muốn học.
Mà những kiến thức của Ngữ văn, cho dù ở tiểu học có ham chơi hay không học hành tử tế, thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến chương trình học sau này.
Nhưng toán thì khác, toán mà không học tốt, về sau sẽ rất khó để theo kịp, giống như xây một công trình cao tầng, nếu những tầng đầu tiên đã không vững chắc, vậy thì càng lên cao càng dễ đổ.
"Đừng vui mừng quá sớm, đây mới chỉ là kiến thức tiểu học, đương nhiên là đơn giản, lên sơ trung rồi sẽ không đơn giản như vậy đâu."
Khương Lộc Khê lại nhịn không được mà dội cho hắn một gáo nước lạnh.
"Hơn nữa, chỉ nhiệt tình nhất thời cũng vô dụng thôi."
Khương Lộc Khê không cho rằng hắn có thể kiên trì được.
"Thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời." Trình Hành chỉ khẽ cười đáp lại.
Trình Hành nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn hai phút nữa là 12 giờ, bèn nói: "Được rồi, cũng đến giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Trong nhà có rất nhiều ô, Trình Hành lấy một cái đưa cho cô.
Khương Lộc Khê nhận lấy ô, sau đó ra khỏi cửa.
Trình Hành dọn dẹp một chút rác trong nhà, đổ vào túi rác, xách túi rác đi ra ngoài.
Đổ rác xong, Trình Hành đến khu bán đồ ăn gần đó.
Gần đây có rất nhiều nhà hàng, những cửa hàng McDonald's và KFC đầu tiên ở An Thành đều được mở ở đây.
Không biết vì sao, rõ ràng là hai thương hiệu khác nhau, vậy mà bất kể là ở thành phố nào, bạn cũng có thể tìm thấy một cửa hàng KFC ở gần McDonald's, hoặc là một cửa hàng McDonald's gần KFC.
Có lẽ là bởi vì địa điểm mà hai thương hiệu này lựa chọn để mở cửa hàng đều là những nơi sầm uất, đông người qua lại.
Những năm 2000 ở An Thành, bởi vì rất nhiều người chưa từng được ăn loại thức ăn nhanh mới lạ này, lại cộng thêm rất nhiều người sau khi ăn thì đi khoe khoang với người khác, khiến cho nhiều người cảm thấy ghen tị, muốn đú đởn đi ăn theo cho biết.
Cho nên, mặc dù một suất ăn nhanh có giá vài chục tệ, nhưng lượng khách của hai cửa hàng này vẫn rất đông.
Phải đến tận nhiều năm sau, doanh số của KFC và McDonald's ở Trung Quốc mới giảm xuống.
Trình Hành nhìn thấy Khương Lộc Khê đang đứng trước một tiệm bánh bao không xa.
"Ông chủ, bánh bao này bán thế nào ạ?" Khương Lộc Khê hỏi.
"Nhân thịt một tệ rưỡi, chay một tệ." Một thanh niên trông có vẻ như vừa bỏ học không lâu đáp.
"Hả? Đắt như vậy?"
Khương Lộc Khê ngẩn người, cô không ngờ bánh bao ở đây lại bán đắt đến mức đó.
"Quán chúng tôi là chuỗi cửa hàng bánh bao Babi nổi tiếng khắp cả nước, hơn nữa giá thuê mặt bằng ở đây cũng đắt hơn những nơi khác, nên giá bán hơi đắt hơn một chút."
Ban đầu không để ý, lúc này nhìn kỹ, thấy thiếu nữ trước mặt rất xinh xắn, tên thanh niên xăm trổ đầy mình để kiểu tóc rất thời thượng mới kiên nhẫn cười giải thích.
"Thế nào, mua hai cái không?" Tên thanh niên cười hỏi.
"Thôi ạ, đắt quá." Khương Lộc Khê lắc đầu.
Bánh bao bán ở cổng trường cô rõ ràng to hơn nhiều, một tệ được ba cái. Còn anh ta bán một cái tận một tệ rưỡi, đắt quá.
Mì bò ở cổng trường cũng chỉ có ba tệ một bát, mà còn có cả thịt bò.
"Vậy em nói cho anh biết em học trường nào, anh bao em hai cái."
Chưa từng gặp cô gái nào xinh như vậy, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần được ngắm nhìn thêm vài lần cũng đáng, tên thanh niên cười nói.
Hơn nữa, gã cảm thấy con trai thời đại này, chỉ cần sấy tóc thôi cũng đủ đẹp trai rồi, lại vuốt vuốt mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt của mình.
Vả lại, thời điểm gã còn đi học, nữ sinh trong lớp về cơ bản đều thích những nam sinh đầu gấu có chút đẹp trai, vì vậy còn nói thêm: "Mấy trường cao trung gần đây anh đều quen người, em nói cho anh biết tên, anh cho người bảo kê em."
Nghe vậy, Khương Lộc Khê nhíu mày, giọng nói lạnh hẳn đi: "Cảm ơn, không cần."
Nói xong, Khương Lộc Khê cầm ô, đi đến những quán ăn khác.
Nhưng không ngoại lệ, tất cả mọi món ở đây đều đắt hơn ở những nơi khác rất nhiều.
Trong người cô không có nhiều tiền, chỉ mang theo hai tệ, vốn định mỗi buổi sáng và trưa sẽ mua ba cái bánh bao hết một tệ, như vậy là có thể ăn no rồi.
Nhưng bởi vì sáng nay trời mưa to, hơn nữa lại nghĩ hôm nay là lần đầu tiên đến nhà học sinh dạy thêm, không thể đến muộn, cho nên đã không ăn sáng. Hai tệ, dù là ăn bánh quẩy hay ăn mì cũng đều đủ.
Quê cô có món mì đậu rất ngon, chỉ hai tệ một bát, ăn một bát là no.
Nhưng vừa nãy Khương Lộc Khê có đi xem, cho dù là mì đậu, ở đây cũng bán ba tệ một bát.
Vốn dĩ cô vẫn luôn cho rằng, giá cả ở những quán ăn vặt trước cổng trường đã là đắt lắm rồi, không ngờ đồ ăn ở đây còn đắt hơn.
Trời thì lại mưa to như vậy, nếu như mưa nhỏ, cô có thể đạp xe, hoặc là chạy bộ đến trường ăn. Bởi vì cuối tuần vẫn có học sinh ở lại ký túc xá trong trường, nên căn tin vẫn mở cửa một hai quầy bán đồ ăn.
Hơn nữa, nơi này cũng không tính là quá xa trường.
Nhưng mưa to như vậy, đi một vòng, cộng thêm thời gian ăn cơm, chắc chắn sẽ không đủ một tiếng.
Khương Lộc Khê quyết định không ăn nữa, cô định đợi lát nữa sẽ uống nhiều nước một chút, tối về nhà rồi ăn sau.
Vừa xoay người định rời đi thì nhìn thấy Trình Hành cầm ô đứng trước mặt.
"Ăn chưa?" Trình Hành hỏi.
"Rồi, tôi ăn rồi." Khương Lộc Khê gật đầu.
Trình Hành cứ lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.
Khương Lộc Khê vốn không giỏi nói dối, dưới ánh mắt chăm chú của Trình Hành dần dần quay đầu đi.