Chương 43: Chao Xìn! 2010

"Bữa sáng thì sao? Ăn sáng chưa?" Trình Hành lại hỏi.

"Ăn rồi." Khương Lộc Khê đáp.

Ánh mắt cô liếc về phía xa, nước mưa từ trên trời rơi xuống, sau đó hội tụ thành dòng, chảy vào hồ nước không xa, trong hồ có một vài con ngỗng trắng đang vỗ cánh chơi đùa dưới mưa.

"Ừm, vậy được."

Trình Hành mỉm cười, sau đó nói với nhân viên cửa hàng bánh bao Babi bên cạnh: "Ông chủ, cho tôi bốn cái bánh bao thịt, bốn cái bánh bao chay, thêm hai cốc sữa đậu nành nữa."

Lúc Trình Hành cầm ô đi tới mới phát hiện nhân viên trong tiệm bánh bao này lại là người quen.

"Trình… Trình ca?"

Triệu Minh đã để ý họ từ lâu, gã còn đang nghĩ xem rốt cuộc là ai có phúc lớn mà lại có cô bạn gái xinh đẹp như vậy. Hơn nữa, nữ sinh kia vừa nhìn đã biết là kiểu con gái học giỏi, rất thanh thuần dịu dàng, khác hẳn với những nữ sinh gã từng theo đuổi hồi còn đi học.

Kiểu con gái như vậy, bất kể với ai thì đều có sức hấp dẫn rất lớn.

Những học sinh càng học hành sa sút bê tha, thì lại càng thích những cô gái học giỏi, trông sạch sẽ thuần khiết như vậy.

Nhưng Triệu Minh biết rõ, càng là những cô gái như vậy thì càng khó theo đuổi.

"Vừa rồi tôi còn đang nghĩ, rốt cuộc là ai mới theo đuổi được cô gái xinh đẹp như vậy, thì ra là bạn gái của Trình ca, là Trình ca thì cũng không có gì lạ." Gã cười xòa nói.

Ban đầu, Khương Lộc Khê còn đang nhìn đám ngỗng trắng trong hồ nước ở phía xa, nghe vậy, cô nhíu mày, xoay người nói với Triệu Minh trong tiệm bánh bao: "Tôi không phải bạn gái của cậu ta."

"Sớm muộn gì cũng là bạn gái thôi, cô gái mà Trình ca đã nhắm trúng thì làm sao có thể không theo đuổi được." Triệu Minh cười đáp.

Nghe vậy, Khương Lộc Khê càng thêm chán ghét.

Lúc nãy, khi vừa mới đến mua bánh bao, nghe người này nói chuyện, cô đã thấy rất chán ghét rồi.

Bây giờ lại nghe gã nói những lời này, cô càng chán ghét thêm.

Thậm chí, cô còn thấy ghét lây sang Trình Hành hơn vài phần.

"Nhiều lời quá đôi khi sẽ khiến người khác thấy khó ưa." Lúc này, ngay cả Trình Hành cũng nhíu mày.

Điều Khương Lộc Khê lo lắng nhất chính là hắn muốn yêu đương với cô. Trình Hành cũng biết, những người như cô trước khi lên đại học và trước khi kỳ thi đại học kết thúc thì không thể nào yêu đương được.

Vì vậy hắn cũng không có ý định yêu đương với cô, nhưng tâm tư muốn cô buông bỏ sự cảnh giác xuống để làm bạn với mình thì có.

Nhưng vừa rồi Triệu Minh nói mấy câu kia, e là Khương Lộc Khê chẳng những không buông bỏ sự đề phòng xuống, mà ngược lại còn tăng cường đề phòng hắn hơn.

Thật ra, hắn cũng không thân quen Triệu Minh cho lắm, chỉ là do hai người học chung trường sơ trung, hồi học sơ trung, hình như gã cũng hay chơi bời lêu lổng với hắn, mà hầu hết là đám học sinh cá biệt hồi sơ trung đều chơi với hắn.

Tên này thi cao trung không tốt, học Cửu Trung An Thành, nhưng cũng không học được bao lâu, đến năm lớp 11 thì bỏ học.

Lý do Trình Hành có chút ấn tượng với tên này là vì hồi sơ trung, khi hắn mới quen biết gã, Triệu Minh thích Trần Thanh, còn muốn theo đuổi Trần Thanh, nhưng bị hắn đập cho một trận.

Thật ra, đôi khi cách nhìn của Khương Lộc Khê về những tên côn đồ này rất chính xác.

Về sau, Trình Hành nghe nói Triệu Minh đánh nhau với người ta, còn đánh gãy xương sườn của người ta, sau đó, cha mẹ gã đã phải bỏ ra toàn bộ số tiền tiết kiệm của hơn nửa đời người, gom góp được năm trăm nghìn tệ, định đi dàn xếp riêng với bên bị hại.

Kết quả là nhà người ta có tiền, không chịu dàn xếp riêng, nhất quyết kiện Triệu Minh ra tòa.

Vết thương vốn không nghiêm trọng lắm, ngồi tù vài năm là được ra, nhưng đối phương lại dùng thủ đoạn khiến gã phải ngồi tù hơn mười năm.

Sau đó, cha mẹ gã vì muốn cứu con trai nên đã nhờ vả khắp nơi, dồn hết tiền bạc vào, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Vì vậy, cũng khó trách Khương Lộc Khê lại chán ghét những tên côn đồ vừa vô học vừa lông bông này.

Đừng nói là cô, ngay cả Trình Hành cũng chán ghét chính bản thân mình lúc trước.

Năm đó, khi mẹ hắn bị bệnh nặng, hắn đã hơn hai mươi tuổi rồi mà ngay cả mười vạn tệ cũng không thể kiếm ra, còn đám bạn bè trước kia lúc nào cũng ra vẻ ta đây sống chết có nhau, khi hắn gặp chuyện thì lặn mất tăm.

Nếu không có Khương Lộc Khê giúp đỡ, có lẽ hắn đã mất mẹ từ năm hai mươi mấy tuổi rồi.

Mười vạn tệ kia là số tiền mà hai cha con hắn đã vắt óc suy nghĩ, đi vay mượn khắp nơi, cuối cùng vẫn còn thiếu mười vạn, vào lúc tuyệt vọng nhất, Khương Lộc Khê đã mang đến cho hắn một tia hy vọng.

Vậy nên, ơn huệ này, hắn có thể báo đáp hết được không?

Có lẽ cả đời này hắn cũng không báo đáp hết được.

Mà sau khi thi đại học, Khương Lộc Khê sẽ không còn thiếu thốn gì nữa.

Vì vậy, nếu hắn muốn báo đáp thì chỉ có thể tranh thủ khoảng thời gian này.

Nhưng cô nương này lại rất cứng đầu, muốn giúp đỡ cô cũng phải tìm cách khéo léo.

"Cậu ấy không phải là bạn gái tôi, bây giờ không phải, sau này cũng không phải. Cậu ấy là gia sư được cha mẹ tôi mời đến để dạy kèm cho tôi. Đương nhiên, ý của tôi cũng không phải là cậu có thể tùy tiện trêu chọc cậu ấy, tôi nói như vậy, chắc cậu hiểu chứ?"

Giọng điệu Trình Hành có chút hăm dọa.

Nghĩ đến việc gã từng theo đuổi Trần Thanh, Trình Hành cảm thấy mình phải cảnh cáo gã một chút.

"Tôi hiểu, tôi hiểu mà." Triệu Minh cười đáp.

Trình Hành nói xong cũng không muốn mua bánh bao ở đây nữa, xoay người đi sang một cửa hàng khác bên cạnh.

Nhìn theo bóng lưng Trình Hành rời đi, Triệu Minh khinh thường: "Hừ, còn nói là tôi hiểu ý cậu, còn nói cô ấy không phải bạn gái cậu, bây giờ không phải, sau này cũng không phải.

Còn nói cô ấy là gia sư được cha mẹ cậu mời đến nữa chứ, một mỹ nhân xinh đẹp như vậy ở bên cạnh cậu mỗi ngày, tôi không tin là cậu không động lòng. Đậu má, Trình Hành, lừa quỷ thì may ra!"

Tuy nói vậy, nhưng Triệu Minh thật sự không dám động vào người của Trình Hành.

Lần trước, gã đã phải trả một giá đắt vì trêu chọc Trần Thanh rồi.

Gã rất sợ Trình Hành.

Cửa hàng mà Trình Hành đến là tiệm ăn vặt Sa Huyện nổi tiếng khắp cả nước.

Hắn cũng không biết tiệm ăn vặt Sa Huyện đầu tiên ở An Thành xuất hiện từ bao giờ, chỉ biết là khi hắn phát hiện ra thì nó đã mọc lên như nấm sau mưa ở khắp các nơi trên cả nước rồi.

Hình như trong ký ức của hắn, hồi học tiểu học, ở An Thành vẫn chưa có tiệm ăn vặt Sa Huyện.

Trình Hành mua hai phần hoành thánh và hai xửng bánh bao hấp.

Bánh bao hấp ba tệ một xửng, hoành thánh năm tệ một phần, ở đây đã được coi là đắt rồi.

Ở các quán ven đường gần trường của họ, bánh bao hấp chỉ có hai tệ một xửng, hoành thánh ba tệ một phần.

Trình Hành một tay xách đồ ăn, một tay cầm ô.

"Đi thôi, về nhà nào."

Sau khi ra khỏi cửa tiệm, Trình Hành nói với Khương Lộc Khê đang đứng ở cửa.

"Ừm."

Khương Lộc Khê gật đầu, nhưng nghe xong câu này, cô bỗng cảm thấy hơi kỳ cục, bèn sửa lại: "Không phải, là về nhà học bài."

"Được rồi, về nhà học bài, nhưng mà phải ăn cơm trước đã." Trình Hành cười nói.

Hai người cùng đi, một lúc sau đã về đến nhà.

"Giúp tôi mở cổng với, nếu cậu không muốn giúp thì cầm ô giúp tôi, để tôi tự mở." Trình Hành nhếch khóe miệng cười nói.

Hắn đang cầm ô và đồ ăn, không tiện mở cổng.

Khương Lộc Khê bĩu môi, bước tới mở cổng.

Chỉ là mở cổng thôi mà, nói như thể cô nhỏ nhen lắm vậy.