Chương 41: Chao Xìn! 2010

Khương Lộc Khê nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

Cô vừa mới suy nghĩ một chút là hiểu, lấy thành tích của Trình Hành thì làm sao vào được Nhất Trung An Thành.

"Vậy bắt đầu từ phương trình cơ bản của lớp 5." Khương Lộc Khê nói.

"Ừm."

Trình Hành gật đầu, đưa quyển sách toán trong tay cho cô, thu dọn đồ vật trên bàn một chút, sau đó cầm giấy và bút cần thiết tới.

Khương Lộc Khê cầm quyển sách toán lớp 5 được đưa tới, sau đó lật đến trang phương trình cơ bản, bắt đầu giảng cho Trình Hành.

Nhưng cô cầm sách mà ngồi cách Trình Hành khá xa, Trình Hành mặc dù có thể nghe được cô đang nói cái gì, nhưng lại không nhìn thấy nội dung trên sách giáo khoa, vì thế bèn nói: "Cách quá xa, tôi không nhìn thấy nội dung trên sách."

Hắn nói xong lại chỉ vào chiếc ghế: "Bên cạnh có ghế, cậu chuyển ghế ngồi gần đây một chút, chứ cứ ngồi xổm như vậy thì nhức cổ chân lắm."

Khương Lộc Khê chuyển ghế, sau đó hơi nhích lại gần một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách gần một mét với Trình Hành.

Khoảng cách này giữa hai người vẫn còn khá xa, nhưng Trình Hành miễn cưỡng có thể nhìn thấy nội dung trên sách.

"Hôm nay cứ dạy như vậy đi, nếu cậu không muốn ngồi gần quá, vậy để xem chiều nay trời còn mưa không, nếu như buổi chiều không mưa, tôi đi mua một cái bảng đen nhỏ, như vậy mặc dù cách rất xa cũng có thể nhìn thấy. Nếu như chiều vẫn mưa, vậy thì đành chờ ngày mai mới mua được." Trình Hành nói.

Khương Lộc Khê mím môi không đáp.

Tuy rằng cô cũng biết mình cầm tiền đến làm việc, cách xa như vậy để dạy hắn cũng không tốt, nhưng đối với Trình Hành, Khương Lộc Khê thật sự có chút sợ hãi, cô không thể không đề phòng một chút.

Trong trường học, cô đã từng nhìn thấy rất nhiều tên lưu manh đi ngang qua một số nữ sinh, sẽ đưa tay sờ mặt họ hoặc là túm tóc trêu chọc người ta.

Khương Lộc Khê lại nói tiếp: "Chúng ta đều biết, phương trình có chứa ẩn số, trong những ví dụ dưới đây, cậu nhìn xem cái nào là phương trình?"

Trình Hành nhìn thoáng qua, nói: "Cái đầu tiên."

"Vì sao?" Khương Lộc Khê hỏi.

"Bởi vì chỉ có cái đầu tiên có X, cái khác đều không có." Trình Hành thản nhiên trả lời.

Theo hắn, miễn là có X thì chắc chắn đều là phương trình.

“...”

Nếu như Trình Hành là học sinh tiểu học vừa lên lớp năm, hắn trả lời như vậy cô cũng không cảm thấy có gì lạ, nhưng Trình Hành là một học sinh cao trung, trả lời như vậy khiến Khương Lộc Khê thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Mặc dù trong những đẳng thức này, cái đầu tiên đúng là phương trình.

"Vậy đây thì sao? Đây có phải là phương trình không?" Khương Lộc Khê cầm bút, viết một phương trình lên trên quyển sổ.

Phương trình Khương Lộc Khê viết trên quyển sổ này rất đơn giản, là A+3=5.

"Không phải." Trình Hành lắc đầu.

"Vì sao?" Khương Lộc Khê nhướng mày hỏi.

"Bởi vì trong này không có X cũng không có Y." Trình Hành thành thật trả lời.

Trong nhận thức của hắn, phương trình được định nghĩa là đẳng thức có xuất hiện X hoặc Y, đôi khi hai chữ cái này cũng sẽ đồng thời xuất hiện.

Mà trong đẳng thức này, cả hai đều không có.

Khương Lộc Khê nghe vậy chỉ biết thở dài, xem ra hắn thật sự không hiểu chút nào.

"Nghe rõ đây, định nghĩa của phương trình là, tất cả các đẳng thức chứa ẩn số đều được gọi là phương trình."

Khương Lộc Khê nói: "Ẩn số không chỉ là X hoặc Y, nó dùng cái gì cũng có thể thay thế, do trong toán học để tiện cho việc hiểu nên mới thường dùng X hoặc Y để thay thế, bây giờ nhìn lại cái này, cậu cảm thấy nó không phải là phương trình sao?"

Trình Hành cũng không ngốc, năm đó thành tích kém, quả thực là do không hề nghiêm túc lắng nghe.

Bây giờ nghe Khương Lộc Khê giải thích một lần nữa thì lập tức hiểu rõ.

"Ừm, tôi hiểu rồi."

Trình Hành có một loại cảm giác bừng tỉnh thông suốt, cái gọi là phương trình, chính là ẩn số và đẳng thức.

"Vậy đáp án của bài này có phải là 2 không?"

"Phải." Khương Lộc Khê gật đầu.

"Ừm." Trình Hành mỉm cười: "Tôi xem như đã hiểu, tiếp tục."

"Đừng vui mừng quá sớm, đây là dạng đơn giản nhất, phương trình là thứ học từ tiểu học xuyên suốt đến hết cao trung, càng về sau sẽ càng khó, hơn nữa còn có rất nhiều công thức cần phải học thuộc lòng." Khương Lộc Khê nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn mà nói.

Cô không muốn đả kích tinh thần tích cực của hắn, nhưng dựa vào sự nhìn nhận của Khương Lộc Khê đối với Trình Hành, đoán chừng hắn cũng chỉ là nhiệt tình nhất thời.

Hiện tại, những thứ ban đầu này đương nhiên đơn giản, đến lúc sau sẽ hơi khó khăn, có lẽ hắn cũng sẽ không muốn học nữa.

Khương Lộc Khê cũng không cho rằng hắn có thể giữ được phần nhiệt tình này.

Bởi vì nếu như thật sự có thể giữ vững, thành tích của hắn cũng chẳng kém như bây giờ.

"Không sao, tôi sẽ nghiêm túc học." Trình Hành khẳng định.

"Ừm." Khương Lộc Khê bắt đầu giảng giải cho hắn.

Giảng giải như vậy hết cả một buổi sáng.

Trình Hành nhìn đồng hồ, nhận ra còn khoảng nửa tiếng nữa là đến 12 giờ, bèn nói: "Vất vả rồi, uống nước nghỉ ngơi một chút đi, cậu giảng hơn ba tiếng rồi. Cũng tại tôi, mê nghe quá nên quên mất thời gian, đáng lẽ nên để cậu nghỉ ngơi một chút."

"Không cần." Khương Lộc Khê lắc đầu: "Không mệt lắm."

Trình Hành rót cho cô một cốc nước, nói: "Trong máy lọc nước có nước, cũng có cốc giấy dùng một lần, cậu khát thì tự rót là được."

"Ừm." Khương Lộc Khê nhận lấy cốc, gật đầu.

Trình Hành đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút, phát hiện nếu như một buổi sáng chỉ giảng giải một môn học, lại chỉ giảng cho một người thì tiến độ cũng rất nhanh.

Hơn nữa, có một số nội dung sau khi được Khương Lộc Khê giảng giải, Trình Hành bỗng nhiên cảm thấy toán học cũng rất thú vị. Thật ra trước hôm nay, Trình Hành vẫn luôn có chút bài xích với toán học.

Có thể nó giống như một nút thắt, mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy phiền lòng, đau đầu. Nhưng nếu có thể tháo gỡ từng nút thắt một, thì cảm giác lúc gỡ ra cũng rất thoải mái dễ chịu, cũng rất thú vị.

Nó giống như việc rất nhiều người khi còn đi học đều ghét học thuộc lòng văn vậy. Khi những bài văn đó không còn là nhiệm vụ phải làm trong kỳ thi nữa, và khi đã trưởng thành hơn, tâm trạng thay đổi, nhìn lại những áng văn chương mà người xưa viết ra bằng tất cả kinh nghiệm và sự từng trải của họ, mới phát hiện ra những bài văn đã học ngày xưa lại thú vị và ẩn chứa nhiều triết lý nhân sinh đến vậy.

Nhưng nhiều khi đến lúc đã trưởng thành, đã hiểu, đã thích, thì người ta đã không còn trẻ nữa.

Mưa ngoài cửa sổ vẫn không ngừng rơi, bên cạnh thoang thoảng mùi hương của giấy, cùng với mùi hương thơm dịu tỏa ra từ mái tóc khô của thiếu nữ, những mùi hương này hòa vào nhau, cùng với cơn mưa to ngoài sân, khiến cho tâm trạng Trình Hành lúc này vô cùng bình yên.

Có lẽ cuộc sống bình dị như vậy mới là cuộc sống mà Trình Hành kiếp trước khao khát nhất.

Không cần phải vất vả mưu sinh, cũng không cần phải mỗi ngày đều phải chạy deadline, cưỡng ép viết những câu chuyện mà bản thân không hề muốn viết.

"Để tôi ra cho cậu một vài bài tập, cậu làm thử xem." Khương Lộc Khê uống nước xong nói.

Cô cầm bút, lặng lẽ ra đề trên giấy.

Mái tóc đen nhánh như thác nước đổ xuống bờ lưng thon thả, khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào hơi mím lại.

Dưới mái tóc đen nhánh là chiếc cổ thon dài, trắng nõn như bạch ngọc.

Nhìn thấy một màn này, Trình Hành khẽ cười, bỗng nhiên hắn hiểu ra vì sao các văn nhân thời xưa khi đọc sách đều thích có giai nhân ngồi bên cạnh.