Chương 40: Quy tắc

Vào phòng khách, Trình Hành cầm khăn mặt của mẹ đưa cho cô: "Trên đầu lẫn trên mặt đều là nước, dùng khăn lau đi."

Khương Lộc Khê lắc đầu, thản nhiên đáp: "Không cần, bắt đầu học thôi."

"Trước tiên khoan nói đến việc nếu cậu bị bệnh thì có tính là tai nạn lao động không, nhà tôi có cần trả tiền thuốc men hay không, nếu cậu bị bệnh, tôi đây đã tìm được người rồi, chẳng lẽ còn phải đi tìm một gia sư khác nữa hay sao?

Hơn nữa, trên tóc của cậu toàn là nước mưa, lát nữa dạy tôi kiểu gì? Sách còn không bị thấm ướt hết hay sao?"

Khương Lộc Khê mím môi không lên tiếng.

"Yên tâm, khăn này không phải của tôi, là mẹ tôi bình thường dùng để lau mặt." Trình Hành thở dài.

Khương Lộc Khê nghe vậy, lúc này mới nhận lấy khăn, sau đó lau nước mưa trên tóc.

Cũng may là Nhất Trung cách nhà Trình Hành không xa, hơn nữa từ Nhất Trung đến nhà hắn có rất nhiều nơi là quán ăn siêu thị, phía trước nhà bọn họ cơ bản đều dựng bạt, quần áo của Khương Lộc Khê cũng không quá ướt.

Cô không ngốc, biết phải tránh vào những chỗ như vậy, với trận mưa vừa rồi, nếu như trực tiếp đội mưa mà đi, cho dù đạp xe từ Nhất Trung đến nhà Trình Hành chỉ mất vài phút thì cũng đủ để làm ướt sũng quần áo toàn thân cô.

Dùng khăn lau, tuy mái tóc dài đen nhánh vẫn ướt, nhưng đã không còn nhỏ nước xuống như vừa rồi. Còn tóc của cô vốn là tóc mái bằng đã sắp che khuất con mắt, tóc mái trên trán bị nước thấm ướt dính vào vầng trán trắng nõn, nhìn kiểu cũng khiến Trình Hành có chút buồn cười.

Nhưng nhờ mái tóc không còn rủ xuống mắt giống như trước, gương mặt như hoa như ngọc của cô cũng hoàn toàn lộ ra ở trước mặt Trình Hành, hắn nhìn thoáng qua, phát hiện Khương Lộc Khê nhìn sang, bèn dời mắt đi chỗ khác.

Khương Lộc Khê trả khăn lại cho Trình Hành, sau đó vẫn giữ thái độ lạnh nhạt hỏi: "Có thể bắt đầu được chưa?"

Tuy rằng Trình Hành dời mắt đi rất nhanh, nhưng bị nhìn đắm đuối như vậy, Khương Lộc Khê vẫn phát hiện ra ánh mắt của hắn.

"Có thể bắt đầu rồi." Trình Hành nhìn thời gian, quả thực cũng sắp đến tám giờ.

"Bài thi cuối học kỳ trước của cậu còn không?" Khương Lộc Khê hỏi.

"Không còn."

Khương Lộc Khê nghe vậy thì nhíu mày, cô vốn muốn xem bài thi cuối kỳ của Trình Hành ở học kỳ trước, như vậy có thể nắm được hắn bị hổng kiến thức ở chỗ nào, đồng thời tìm ra vấn đề để đưa ra giải pháp chữa bệnh dốt kịp thời.

"Vậy cậu tương đối yếu ở môn nào?" Khương Lộc Khê lại hỏi.

"Ngữ văn không cần cậu giúp tôi bổ túc, ngoại trừ Ngữ văn, những môn khác đều cần.".

"Vậy trước tiên bắt đầu từ toán học quan trọng nhất đi, toán học cao trung, có bài nào cậu không biết không?"

"Ặc… Tất cả đều không biết."

Trình Hành gãi đầu khẽ cười, sau đó lại nghiêm mặt: "Không đúng, chẳng phải cậu là lớp trưởng lớp chúng ta sao? Ngay cả tình hình học tập của tôi mà cũng không biết? Cậu làm lớp trưởng kiểu gì vậy?"

Trình Hành cảm thấy, phàm là học sinh lớp A3, hẳn là đều biết tình hình học tập của hắn, không tính môn Ngữ văn, những môn khác ngoại trừ tiếng Anh đôi khi may mắn thì có thể lụi đúng năm mươi điểm, còn mấy môn khác đều không thể vượt qua năm mươi.

Khương Lộc Khê á khẩu.

Cô chỉ biết thành tích học tập của Trình Hành rất kém cỏi, là học sinh đứng nhất đứng nhì từ dưới đếm lên trong lớp bọn họ, nhưng rốt cuộc kém đến mức nào thì cô cũng không biết, bởi vì ngoại trừ điểm số của bản thân, điểm số của người khác cô cũng không quan tâm.

Cô là lớp trưởng, thật ra làm việc rất ít, mặc dù trên danh nghĩa là lớp trưởng lớp A3, có thể quản kỷ luật lớp hay học tập gì đó, nhưng lớp A3 ngoại trừ những học sinh cực kỳ cá biệt như Trình Hành hay Chu Viễn, bất kể là kỷ luật hay học tập đều không cần cô quản.

Cho dù là tự học sáng hay là tự học trưa, trong phòng học trên cơ bản đều yên tĩnh, mà những người giống như Trình Hành và Chu Viễn thì giáo viên đều không quản được, học sinh như cô lại càng không quản được.

Nhiều khi Trình Hành và Chu Viễn không đến lớp tự học buổi trưa mà lại đi chơi bóng rổ, Trịnh Hoa bảo cô đi xuống gọi người, cô cũng chỉ đứng gọi í ới tượng trưng ở xa xa một chút, sau đó xoay người về lớp.

Ví dụ như ngày Trình Hành vừa trọng sinh, sở dĩ có thể nhìn thấy Khương Lộc Khê ở sân bóng rổ là bởi vì Trịnh Hoa bảo cô xuống dưới gọi đám Trình Hành trở về phòng học.

"Vậy bắt đầu ôn tập toán học từ chương trình cơ bản lớp 10 đi." Khương Lộc Khê nói: "Cậu lấy sách toán của lớp 10 ra đây."

Trình Hành lấy ra một quyển sách toán học lớp 5 đưa cho Khương Lộc Khê.

"Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên bắt đầu từ toán lớp 5."

Khương Lộc Khê nhìn quyển toán lớp 5 Trình Hành đưa tới mà ngẩn người.

Cô hỏi: "Ngay cả toán lớp 5 mà cậu cũng không biết?"

"Cũng không hẳn, phép nhân phân số, phép chia phân số, cộng trừ nhân chia thì vẫn biết, nhưng từ phương trình trở đi là không biết thôi." Trình Hành đáp.

Vậy chẳng phải là mù tịt luôn rồi?

Phương trình đơn giản bắt đầu từ lớp 5 tiểu học.

Chẳng trách khi mình đến ứng tuyển gia sư, bất kể là cha mẹ hay chị họ của Trình Hành và luôn cả Trình Hành đều nói sẽ phải bổ túc kiến thức nhiều lắm, cái này đâu chỉ là nhiều, từ lớp 5 đến lớp 12, tính sơ ít nhất phải bổ sung kiến thức của mười mấy năm.

"Vậy cậu thi vào Nhất Trung kiểu gì?" Trong đôi mắt Khương Lộc Khê tràn đầy nghi hoặc.

Bất kể là kỳ thi nào, toán học đều là môn chính, kiến thức về toán học của hắn hoàn toàn là con số không, cho dù các môn khác có điểm cao đến đâu, căn bản cũng không thi vào nổi Nhất Trung.

Hơn nữa, toán học đã như vậy, Khương Lộc Khê cũng không cảm thấy Lý Hóa của Trình Hành có thể ổn hơn bao nhiêu.

Ba môn này không ổn, Trình Hành đừng nói là Nhất Trung, ngay cả Nhị Trung hay Tứ Trung cũng khó mà vào nổi.

"Khụ khụ, cái này đừng hỏi." Mặt mo của Trình Hành đỏ lên, có chút khó mở miệng.

Khương Lộc Khê vốn thông minh, hơn nữa bởi vì trong nhà khá nghèo, từ rất sớm đã hiểu qua quy tắc trò chơi của thế giới này.

Ở thế giới này, chỉ cần có tiền có quyền, hoặc là nổi tiếng, một số thứ nhìn có vẻ công bằng cũng sẽ trở nên không công bằng.

Nếu thế giới này công bằng, vậy tại sao người khác vừa sinh ra đã có cha mẹ làm bạn, mà cha mẹ lại bỏ cô lại để đi Hải Thành lúc cô chỉ mới vài tuổi, gian nan vất vả đi làm kiếm tiền như vậy?

Khương Lộc Khê có cái nhìn rất rõ ràng và thấu triệt đối với con người cũng như sự việc của thế giới này.

Cô không phải là không muốn oán trách, mà là biết oán trách như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.

Thế đạo đã bất công, chẳng lẽ oán trách một hai câu nó sẽ lập tức trở nên công bằng hay sao?

Làm gì có chuyện đó.

Cho nên cô chỉ có thể tập trung học tập, cố gắng hết sức, để xem thử dưới sự cố gắng của bản thân, sự bất công này có thể trở nên công bằng với cô một chút được hay không.