Chương 39: Cấm cậu thích tôi

"Đừng đứng ngây ra đó nữa, mau vào lau khô người đi, coi chừng bị cảm lạnh."

Trình Hành nói xong, bước ra dắt xe đạp của cô vào, dựng sang một bên.

Bây giờ đã là cuối tháng chín, sắp đến Tết Trung thu rồi.

Thời tiết ở An Thành vào thu sẽ chuyển lạnh rất nhanh, cơn mưa này xem như tuyên bố mùa hè đã kết thúc.

Khương Lộc Khê bước vào nhà, lại quan sát bố cục trong sân một lần nữa.

Khi phát hiện cảnh vật trong sân giống hệt như lần trước, lúc này Khương Lộc Khê mới dám khẳng định là mình không đi nhầm chỗ.

"Tôi có thể đi được không?" Khương Lộc Khê hỏi.

"Chúng ta đã ký hợp đồng rồi."

Khương Lộc Khê im lặng.

Một lúc sau, Khương Lộc Khê ngẩng đầu lên nói: "Tôi không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với cậu."

"Tôi biết."

Trình Hành đáp: "Nhưng mà cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi không có ý gì khác với cậu đâu, trước đó, tôi cũng không biết gia sư mà chị Trình Văn tìm cho tôi lại là cậu.

Mấy tuần nay tôi đã thay đổi rồi, cậu cũng nhìn thấy đó, tôi thật sự muốn học hành cho tử tế, nên mới bảo cha mẹ tìm gia sư cho tôi, tranh thủ một năm còn lại này học hành chăm chỉ, cố gắng thi vào một trường đại học tốt.”

Trình Hành ngừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Tất nhiên là tôi biết cậu ghét tôi, chắc chắn là chẳng có học sinh ngoan nào như cậu lại không ghét một học sinh cá biệt như tôi.

Nếu như cậu muốn hủy hợp đồng, tôi có thể nói với ba tôi một tiếng, bây giờ cậu có thể đi, nhưng mà tôi khuyên cậu nên đợi mưa tạnh rồi hẵng đi."

“...”

"Chờ tôi một chút." Trình Hành chạy vào phòng khách, cầm tờ hợp đồng đến.

"Nếu như cậu muốn đi, bây giờ có thể xé bỏ hợp đồng này." Trình Hành nói xong, đưa tờ hợp đồng trong tay cho cô.

Khương Lộc Khê nhìn tờ hợp đồng mà Trình Hành đưa tới, lạnh nhạt nói: "Đã ký tên vào bản hợp đồng này, tôi sẽ tuân thủ những gì đã cam kết."

"Cậu chắc chắn chứ? Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, nếu lần này cậu không đi, sau này muốn hủy hợp đồng cũng không có cơ hội đâu, bởi vì tôi thật sự bị hổng kiến thức rất nhiều, tôi không muốn lãng phí thời gian tìm gia sư khác."

"Cậu cứ đưa tiền là được." Khương Lộc Khê nhìn hắn.

"Chỉ cần cậu dạy cho tốt, tôi chắc chắn sẽ không thiếu tiền của cậu đâu."

"Vậy thì tốt."

Trình Hành nghe xong thì mỉm cười.

Sự thật chứng minh, hắn đã đoán đúng.

Cho dù Khương Lộc Khê có ghét hắn đến mức nào, trong lòng có không muốn nhìn thấy hắn đến đâu, nhưng vì đã ký hợp đồng nên cô không thể hủy ngay.

Cho dù cô ấy có trực tiếp hủy hợp đồng thì hắn cũng không sao cả.

Khương Lộc Khê lau những giọt mưa trên mặt, hỏi: "Khi nào thì bắt đầu?"

"Không vội, chờ một lát."

Trình Hành nói: "Liên quan tới quá trình bù học thứ bảy chủ nhật, tôi muốn nói cho cậu một chút, những thứ này trên hợp đồng không có, nếu cậu cảm thấy có chỗ nào không ổn, hiện tại cũng có thể nói ra để sửa chữa.

Thứ bảy chủ nhật hai ngày này, mỗi ngày chúng ta học bổ túc tám tiếng, buổi sáng bắt đầu từ tám giờ đến mười hai giờ, buổi chiều thì bắt đầu từ một giờ, đến năm giờ kết thúc, về phần kế hoạch bổ túc kỹ càng, những thứ này cần cậu đến quy hoạch. Cậu cảm thấy thế nào? Có chỗ nào cảm thấy không ổn sao?"

"Tôi chỉ phụ trách nghiêm túc dạy cậu, nhưng cuối cùng cậu thi thế nào, những chuyện này không liên quan đến tôi, tôi không đảm bảo thành tích." Khương Lộc Khê đáp.

"Cái này đương nhiên. Trừ cái đó ra thì còn gì nữa không?" Trình Hành hỏi.

"Hết rồi. À, còn một điều nữa, không cho phép cậu tức giận mà đánh tôi. Nếu như cậu muốn trút giận mà đánh tôi, cậu phải bồi thường tiền." Khương Lộc Khê nói một cách rất nghiêm túc.

Trình Hành mặt đen lại: "Tôi không đánh người."

Khương Lộc Khê bĩu môi.

Ai mà tin được!

"Đúng rồi, còn một chuyện nữa, cậu cũng không được bắt nạt tôi." Khương Lộc Khê lại nói tiếp.

"Chuyện này cậu vừa mới nói rồi, không cần nhắc nhở lại nữa." Trình Hành nhún vai.

"Không phải." Khương Lộc Khê lắc đầu: "Tôi nói bắt nạt tức là cậu không được động tay động chân với tôi khi tôi giúp cậu bổ túc bài tập."

Xét thấy quá khứ và nhân phẩm của Trình Hành, Khương Lộc Khê cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng với hắn trước thì hơn.

Dù sao hai loại trên, quả thật đều là thứ cô sợ nhất.

"Tôi không phải lưu manh." Trình Hành có chút cạn lời.

"Còn nữa, cậu cũng không được thích tôi, cũng không được chọc tôi, muốn yêu đương với tôi." Khương Lộc Khê chợt nghĩ ra, lại thêm một điều kiện nữa.

Điều này cũng là điều cô sợ nhất.

"Yên tâm, tôi không có ý nghĩ này với cậu, chỉ đơn thuần muốn làm bạn bè với cậu."

Trình Hành cũng không có ý nghĩ muốn yêu đương với người khác ở cao trung, việc hắn cần làm nhất bây giờ là nhanh chóng bổ sung chương trình học trước đó, sau đó thừa dịp thời điểm cao trung có thể giúp Khương Lộc Khê, đồng thời trả lại ân tình của kiếp trước, lại có thể lợi dụng một chút thời gian rảnh rỗi, sửa chữa bộ tiểu thuyết "An Thành" này một lần nữa để phát hành ra ngoài.

Dù sao tuổi tâm lý cũng đã hơn ba mươi, tuy rằng thân thể vẫn còn thiếu niên, nhưng Trình Hành cũng không tiện đi hỏi cha mẹ đòi tiền, sửa chữa lại "An Thành", vừa có thể bù đắp tiếc nuối về quyển sách này kiếp trước, lại có thể kiếm chút tiền, loại chuyện vẹn toàn đôi đường này là chắc chắn phải làm.

Còn về phần yêu đương? Chờ sau khi thi lên đại học thì cũng chưa muộn.

Đương nhiên, còn có một việc đó chính là cố gắng hết sức làm bạn với Khương Lộc Khê, sau đó thử thay đổi ý định lựa chọn xuất gia của cô khi ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, lại còn là thời kỳ thanh xuân tươi đẹp.

Đương nhiên, cuối cùng chỉ là cố gắng hết sức, về phần có thể thành công hay không, đó không phải là chuyện Trình Hành có thể quyết định.

Đây chính là những việc mà Trình Hành phải làm trong một năm tới.

Nếu như có thể hoàn thành những việc này, vậy thì những tiếc nuối của kiếp trước trên cơ bản cũng không còn.

Nghe thấy Trình Hành lại nhắc tới chuyện làm bạn, Khương Lộc Khê bĩu môi, làm như không nghe thấy.

Cô cũng không muốn làm bạn với loại người như Trình Hành, nói không chừng sau này, Trình Hành sẽ bị bắt vào một ngày nào đó rồi lại liên lụy đến cô.

"Ngoại trừ những điều này thì hết rồi?" Trình Hành hỏi.

"Ừm." Khương Lộc Khê gật đầu.

"Được." Trình Hành nhìn thời gian trên đồng hồ: "Sau này không cần đến sớm như vậy, tám giờ đến là được, có đôi khi trời mưa, trong nhà có chuyện phải xử lý, đến muộn một chút cũng được."

Hiện tại mới bảy giờ bốn mươi, Trình Hành cũng không muốn mỗi ngày về sau hắn đều phải dậy sớm như vậy, thậm chí ngay cả trời mưa cũng phải dầm mưa đến trước tám giờ.

"Tôi sẽ không đến muộn." Khương Lộc Khê kiên quyết đáp.

"Được rồi, tùy cậu."

Cô nương này quá bướng bỉnh, nếu Trình Hành khuyên không được, vậy thì khỏi khuyên nữa.

"Lúc nào bắt đầu?"

"Tám giờ." Trình Hành nói xong thì hỏi: "Cậu muốn vào việc sớm như vậy sao?"

"Mặc kệ tôi có muốn dính líu quan hệ với cậu đến cỡ nào, cũng không quan tâm tôi chán ghét cậu đến mức nào, nếu tôi đã nhận công việc này thì tôi phải làm thật tốt." Khương Lộc Khê nhàn nhạt nói.

Trình Hành trầm mặc.