"Chu choa, hôm nay gió nào đưa Trần đại cục trưởng đến đây vậy?"
Trình Thuyền vừa mới ngủ dậy, chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn sáng, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Trần Thực cầm ô đi tới.
Trần Thực một tay che ô, một tay xách theo bình giữ nhiệt, cười nói: "Tôi đang định đến nhà tìm ông, không ngờ ông lại ra ngoài, mấy hôm nay sao không thấy thằng bé Trình Hành đến nhà tôi chơi vậy?"
"Tôi cũng không biết, dạo này tôi cũng không biết nó muốn làm gì nữa, tuần trước nó còn bảo tôi tìm gia sư cho nó. Nó nói nó phải học hành cho tử tế, lúc đầu tôi cũng không tin, kết quả là tuần này ngày nào nó cũng dậy sớm đi học đúng giờ, cũng không trốn học nữa, thật là kỳ quái."
Sự thay đổi của Trình Hành trong tuần này ai cũng thấy rõ, quả thật khiến Trình Thuyền và Đặng Anh kinh ngạc không thôi.
Trước kia, có lần nào Trình Hành tự giác dậy đi học đâu, không phải đều là hai người họ gọi hắn dậy sao, mà gọi cũng không được, cứ phải đến sáu bảy giờ hắn mới chịu dậy, hơn nữa trước kia ngày nào hắn cũng hỏi xin tiền, một hai tuần nay lại không đòi một đồng nào.
Bọn họ chủ động đưa tiền, hắn lại có thể nói là trên người còn tiền, tạm thời chưa cần dùng đến.
"Thật hay giả vậy? Đây là chuyện tốt mà!"
Trần Thực nghe vậy cũng có chút kinh ngạc: "Chuyện này phải ủng hộ chứ, thật ra thằng bé Tiểu Hành rất thông minh, mỗi tội không chịu học hành cho tử tế, nếu như nó chịu học, thành tích chắc chắn sẽ không kém. À, lần này tôi đến là có chuyện muốn nói với ông đây."
"Chuyện gì vậy? Ngoài trời đang mưa to như vậy, hay là chúng ta vào nhà nói chuyện." Trình Thuyền vội mời Trần Thực vào nhà.
"Không cần đâu, cũng không có chuyện gì quan trọng."
Trần Thực cười nói: "Lần trước, Trình Hành có viết một bài từ ở trường, tôi thấy rất hay, bên tỉnh thông báo là muốn Cục Văn hóa của thành phố chúng ta chọn lọc một số tác phẩm tiêu biểu gửi lên, lúc đó tôi thấy bài từ Phá Trận Tử của Trình Hành viết rất đặc sắc, nên tôi đã tự ý gửi bài đó lên mà chưa kịp xin phép ông.
Vốn dĩ định đợi khi nào Trình Hành đến nhà tôi chơi thì sẽ nói với nó, ai ngờ nó lại không đến, hôm nay tôi đi ngang qua đây nên tiện thể ghé vào báo với ông một tiếng. Dù sao tác phẩm là do Trình Hành viết, tự ý gửi lên, vẫn nên nói với ông một tiếng."
"Chỉ là chuyện này thôi sao? Tác phẩm của Trình Hành được ông khen ngợi, chúng tôi thấy mừng còn không kịp, với quan hệ của hai nhà chúng ta, Trình Hành với Trần Thanh lại lớn lên cùng nhau, sau này có chuyện gì tương tự, ông cứ tự mình quyết định là được rồi.
Hơn nữa với tính nết của Trình Hành, nó mà viết được bài từ hay ho gì, ông khen nó như vậy, chắc nó cứ nhìn đời bằng lỗ mũi mất." Trình Thuyền xua tay cười cười.
"Nói thật là bài từ đó hay đấy chứ. Thôi, khi nào rảnh rỗi thì bảo Trình Hành đến nhà tôi chơi, nói thật, lâu rồi không gặp nó, tôi cũng nhớ nó lắm."
"Để tôi tiễn ông."
"Không cần đâu, tôi có việc phải đi ngay." Trần Thực xua tay.
"Vậy được rồi, ông đi thong thả."
Trình Thuyền mua đồ ăn sáng về, nói với Đặng Anh: "Trần Thực cũng thật là liêm khiết, lãnh đạo khác ra ngoài, ai mà chẳng có người đi theo, trời mưa thì có người cầm ô che, vậy mà ông ấy lại tự mình cầm ô đi bộ đến đây."
"Hả? Trần Thực vừa mới đến nhà mình? Trời mưa to như vậy, sao ông không mời ông ấy vào nhà?" Đặng Anh hỏi.
"Ông ấy bận trăm công nghìn việc, nào có thời gian ngồi đó mà tán gẫu."
"Vậy ông ấy đến tìm ông làm gì?"
"Ông ấy nói Tiểu Hành viết một bài từ rất hay, tỉnh muốn Cục Văn hóa gửi một số tác phẩm tiêu biểu lên, ông ấy thấy bài từ của Tiểu Hành hay quá, nên đã gửi bài đó lên, hôm nay tiện đường ghé qua báo cho chúng ta một tiếng."
Trình Thuyền đến giờ vẫn chưa hết kinh ngạc: "Tôi thấy lạ thật, với thành tích của Tiểu Hành, nó mà viết được bài từ hay đến mức khiến Trần Thực phải khen ngợi sao?"
"Nhìn ông kìa, chắc chắn là ông không quan tâm đến chuyện học hành của con trai rồi, thành tích các môn khác của Tiểu Hành tuy kém, nhưng môn Ngữ văn thì đỉnh của chóp." Đặng Anh liếc xéo Trình Thuyền.
"Với thành tích học tập của nó, lúc nào cũng đội sổ, tôi nhìn điểm của nó là đau đầu, còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện học hành của nó."
"Tối nay Tiểu Hành về, tôi phải hỏi cho ra lẽ mới được, bài từ gì mà hay đến mức khiến cục trưởng Trần Thực của Cục Văn hóa cũng phải khen ngợi."
Hôm nay tuy là thứ Bảy, nhưng công ty vẫn rất nhiều việc, dù sao bọn họ cũng không phải là nhân viên bình thường, vẫn còn rất nhiều việc đang chờ bọn họ giải quyết. Trình Thuyền và Đặng Anh ăn sáng xong thì lái xe đến công ty.
Trình Hành về đến nhà, giũ nước mưa trên ô, sau đó để ở một bên.
Chiếc xe trong sân đã không còn, xem ra cha mẹ đã đi làm. Trình Hành đặt túi đồ ăn sáng vừa mua ở gần trường lên bàn, bây giờ trời mưa to như vậy, chắc là phải một lúc nữa Khương Lộc Khê mới đến.
Vừa mới ngồi xuống ăn được hai miếng bánh quẩy thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Trình Hành đi ra mở cửa, thấy Khương Lộc Khê đang đứng trước cửa, người ướt sũng, đẩy theo chiếc xe đạp.
Trình Hành nhìn thấy trên mắt kính của cô toàn là hơi nước, những giọt mưa không ngừng chảy xuống từ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia.
"Sao lại ướt như vậy?" Trình Hành cau mày hỏi.
Do trên kính bị mờ, Khương Lộc Khê không nhìn rõ người trước mặt, nhưng giọng nói này nghe quen quen.
Cô dựng xe đạp sang một bên, sau đó lấy tay áo lau mắt kính.
Ngẩng đầu lên nhìn, Khương Lộc Khê ngẩn người.
"Cậu, sao cậu lại ở đây?" Khương Lộc Khê không ngờ lại gặp được Trình Hành ở đây.
"Đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu hả cô nương?"
Trình Hành cười hỏi: "Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng chứ? Sao cậu lại ở đây?"
Thật ra Trình Hành đã mong chờ cuộc gặp gỡ lần này với Khương Lộc Khê từ rất lâu rồi.
Mấy hôm nay, đêm nào hắn cũng nằm mơ, mơ thấy Khương Lộc Khê đến nhà làm gia sư, lúc phát hiện ra người cần được dạy kèm lại chính là hắn, không biết cô nàng sẽ kinh ngạc như thế nào, chắc chắn là rất thú vị.
Quả nhiên, biểu cảm của Khương Lộc Khê lúc này rất thú vị.
"Đây là nhà cậu?"
Khương Lộc Khê nhìn quanh một lượt, xác định mình không đi nhầm chỗ, để tránh lần sau đến đây lại tìm nhầm nhà, cô đã cố gắng ghi nhớ đường đi, hơn nữa lần trước cô đến cũng chính là căn nhà này.
"Tôi đến đây để dạy kèm." Khương Lộc Khê nói.
"Vậy thì đúng rồi." Trình Hành vỗ ngực: "Thật trùng hợp, tôi chính là người cần được dạy kèm."
“...”
"Cậu quen Trình Văn sao?" Trình Hành hỏi.
"Ừm." Khương Lộc Khê gật đầu.
"Chị ấy là chị họ của tôi, xem ra cậu chính là gia sư mà chị ấy tìm cho tôi rồi."
"Hả?"
Khương Lộc Khê ngây người.