Trịnh Hoa im lặng một lúc rồi nói: "Nhớ những gì thầy đã nói với em, học hành cho tốt, chỉ còn gần một năm nữa là thi đại học rồi, cố gắng lên, ít nhất cũng phải vào được một trường đại học nào đó cho bằng bạn bằng bè."
Thật ra Trịnh Hoa cũng chẳng buồn nói với Trình Hành nữa, lần trước vì bài thơ hắn viết rất hay nên ông mới nhắc nhở vài câu, chứ với những học sinh như hắn, ông đã khuyên biết bao nhiêu lần mà vẫn không thay đổi, cuối cùng đành phải mặc kệ.
Là giáo viên, có ai lại muốn bỏ mặc học sinh của mình?
Nhưng một tuần nay, ai cũng nhìn thấy được sự thay đổi của Trình Hành. Tuy rằng những lúc ông đứng ngoài hành lang quan sát lớp học, hắn vẫn không thật sự tập trung nghe giảng, nhưng dù là buổi tự học sáng hay trưa, hắn đều không đến muộn.
Trình Hành gật đầu: "Em sẽ học hành chăm chỉ ạ."
"Ừ, vào chỗ học bài đi." Trịnh Hoa khẽ gật đầu.
Trình Hành về chỗ ngồi, lấy sách ngữ văn ra học.
Thật ra, tối qua Trình Hành không hề có ý định sáng nay sẽ đến lớp.
Nhưng do dạo này quen dậy sớm, 6 giờ sáng Trình Hành đã tỉnh.
Ở nhà cũng không có việc gì làm, Trình Hành bèn cầm ô đến trường.
Ngoài trời mưa rơi tí tách. Học bài được một lúc, Trình Hành với tay sang bên phải, mở hé cửa sổ, một cơn gió mát thổi tới, mang theo hơi nước mát lạnh khoan khoái phả vào mặt.
Dãy lớp mười và lớp mười hai là một. Tòa nhà dạy học này có bốn tầng, hai tầng dưới là lớp mười, hai tầng trên là lớp mười hai. Phía sau là An Hà nổi tiếng của An Thành. Dòng sông này đã in dấu biết bao kỷ niệm của người dân An Thành, Trình Hành cũng từng bơi lội, câu cá mò cua ở dòng sông này.
Có một nhánh của An Hà chảy vào trường Nhất Trung. Trong số những trường cao trung ở An Thành, Nhất Trung là trường duy nhất có một hồ nước rộng như vậy.
Ngôi trường này đã có lịch sử trăm năm, năm đó, khi mới xây dựng trường học, các thầy cô đã nhắm đến vùng đất này, bởi vậy đã xây dựng ngôi trường bên dòng An Hà, và đặt tên là Nhất Trung. Trải qua bao nhiêu năm tháng, Nhất Trung đã nuôi dưỡng biết bao thế hệ học sinh thành người.
Sương mù phiêu bồng, lại thêm những hạt mưa bụi bay bay, dòng An Hà lúc này hiện lên vẻ đẹp như một bức tranh thủy mặc, khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào vùng sông nước chốn Giang Nam. Cơn mưa bụi dường như cũng cởi bỏ đi phần nào sự phóng khoáng của miền Bắc, thay vào đó là vẻ đẹp trữ tình mềm mại của Giang Nam.
Văn nhân nào chẳng thích Giang Nam, nhưng Trình Hành lại yêu vùng đất An Thành này hơn.
Giang Nam tuy đẹp, nhưng An Thành mới là nơi sinh ra, nuôi hắn khôn lớn.
Nhìn dòng An Hà mờ ảo trong màn mưa bụi, nhìn dòng An Hà chỉ còn hiện hữu trong ký ức tuổi thơ.
Trình Hành chợt ngẩn người.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, những hạt mưa đập vào mặt khiến hắn hơi đau, Trình Hành vươn tay đóng cửa sổ lại.
Không lâu sau, tiếng chuông báo kết thúc giờ tự học vang lên.
"Những em nào cuối tuần ở lại trường, không về nhà thì đến đây đăng ký với thầy. Các em khác về nhà sớm cho thầy, không được la cà ngoài đường. Lát nữa thầy sẽ đi một vòng các quán net, nếu để thầy bắt gặp em nào trốn học đi net thì đừng trách thầy."
Trịnh Hoa nghiêm giọng nói.
Nghe thầy giáo nói vậy, trừ một số học sinh ở xa không về nhà, còn lại những người khác đều nhanh chóng ra về.
"Trần Thanh, hôm nay mình không về cùng cậu được rồi." Vương Nhan cười nói.
"Sao vậy?" Trần Thanh hỏi.
"Trời mưa, mẹ mình vừa nhắn tin bảo ra đón mình về."
"Ừm, vậy cậu về sớm đi, đừng để mẹ cậu chờ sốt ruột."
"Mình về đây."
"Đi đi."
Vương Nhan vội vàng cầm cặp, chạy ra khỏi lớp.
Ngoài trời mưa rất to, rất nhiều học sinh ở ký túc xá không mang ô, đứng dồn một đống vào hành lang tầng một, đợi mưa tạnh. Trình Hành bung ô, bước ra ngoài.
Trùng hợp thay, đúng lúc này, Trần Thanh cũng đi xuống, bước ra từ hành lang.
Gặp nhau, Trình Hành bèn mỉm cười chào hỏi.
"Trùng hợp quá." Trình Hành cười nói.
"Ừm." Trần Thanh khẽ gật đầu.
"Về nhà cho tôi gửi lời hỏi thăm chú Trần."
Kiếp trước, Trình Hành và cha của Trần Thanh có quen biết nhau. Sau này, khi Trình Hành đã nổi tiếng, cha của Trần Thanh lúc đó đang là Cục trưởng Cục Văn hóa và Du lịch An Thành.
Vì Trình Hành là nhà văn xuất thân từ An Thành, lại thêm việc cuốn tiểu thuyết đầu tiên của hắn viết về chính mảnh đất này nên hai người có nhiều cơ hội gặp gỡ.
"Ừm, oke." Trần Thanh đáp.
"Vậy tôi đi trước nhé." Thấy cô không có ý định tiếp chuyện, Trình Hành định rời đi.
"Cậu khác trước rất nhiều." Trần Thanh bất ngờ lên tiếng.
"Ai rồi cũng khác thôi."
"Dạo này sao cậu đến sớm vậy?" Trần Thanh tò mò hỏi.
"Thành tích tôi kém quá, nên muốn học hành chăm chỉ, thi vào một trường đại học tốt."
Nghe Trình Hành nói vậy, Trần Thanh buột miệng hỏi: "Vì tôi sao?"
Vừa dứt lời, cô bỗng cảm thấy lời nói của mình có phần không đúng, vội vàng sửa lại: "Tôi..."
"Không phải."
Trình Hành mỉm cười: "Không liên quan đến ai cả, chỉ là do tôi cảm thấy ở tuổi trẻ như vậy, không nên lãng phí thanh xuân, nếu không về sau sẽ hối hận, cho nên muốn tập trung học tập thật tốt."
"Ừm, cố lên."
Trần Thanh khẽ cười, sau đó nói: "Vậy cậu hẳn là phải ôn tập rất nhiều thứ, nếu cậu không biết ở đâu, hoặc là không hiểu, đều có thể tới hỏi tôi. Dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà, đúng không?"
"Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn là bạn bè." Trình Hành cười đáp.
Mà rất nhiều học sinh trên hành lang thấy hai người nói cười sóng vai đi dưới mưa to, tất cả đều sửng sốt.
Hai người kia không phải đang mâu thuẫn sao?
Khoảng thời gian gần đây, sóng gió giữa hai người có thể nói là liên tiếp không ngừng kéo đến.
Đầu tiên là Trình Hành tỏ tình với Trần Thanh, Trần Thanh từ chối trước mặt mọi người ở sân bóng rổ, sau đó Trình Hành đưa thư tình cho Khương Lộc Khê.
Rồi đến chuyện ở quán ăn vặt ngoài trường, Trình Hành từ chối việc Trần Thanh chen ngang, hai người đối chọi gay gắt.
Sau đó là Lý Đan vẫn luôn đi theo bên cạnh Trần Thanh, tìm bạn trai ở ngoài trường, lúc tan học tối thứ Hai chặn Trương Dịch ở cổng trường Nhất Trung, sau đó Chu Viễn dẫn người đến giúp Trương Dịch giải vây.
Nghe nói lúc đó bạn trai của Lý Đan là Trương Kỳ còn ăn không ít thiệt thòi.
Lúc ấy chuyện này ở Nhất Trung chính là tin tức gây chấn động.
Nghe nói Trương Kỳ sau khi ăn thiệt thòi, còn mắng Lý Đan té tát một trận, nói tại sao không nói cho anh ta biết Trương Dịch là người được Trình Hành bảo kê.
Vốn tưởng rằng chuyện đến nước này, Trình Hành và Trần Thanh xem như đã hoàn toàn trở mặt.
Rất nhiều người còn đang chờ trong khoảng thời gian nhàm chán đi học này, được xem thêm mấy màn kịch hay khi Trình Hành đối đầu với Trần Thanh.
Sao mới có mấy ngày, hai người này đã nói chuyện như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy?
"Tôi đã nói rồi, Trình Hành thích Trần Thanh như vậy, hai người làm sao có thể thật sự trở mặt, mấy ngày nay bởi vì Trần Thanh từ chối Trình Hành, Trình Hành nổi giận nên muốn tìm lại chút thể diện mà thôi, lần này đã tìm lại được rồi, hai người đương nhiên cũng làm hòa."
"Hôm qua ở lớp A3 còn có người nói với tôi là Trình Hành thay lòng đổi dạ thích Khương Lộc Khê, nói gần đây Trình Hành đặc biệt chú ý đến Khương Lộc Khê, còn giúp cậu ấy quét dọn vệ sinh, dựng xe đạp gì đó.
Khương Lộc Khê thì xinh đẹp hơn Trần Thanh thật, nhưng nhà Trần Thanh lại giàu có hơn, sau này cha của Trần Thanh trên con đường làm quan cũng rất rộng mở, sao Trình Hành có thể thích Khương Lộc Khê được chứ."
Khương Lộc Khê vừa đi xuống hành lang tầng một đã nghe được những lời này.
Nhìn thấy Trình Hành cách đó không xa đang vừa nói vừa cười với Trần Thanh, Khương Lộc Khê thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, đây chính là chuyện cô mong đợi nhất.
Chỉ cần hai người họ làm hòa là được.
Bởi vì như vậy Trình Hành có thể tiếp tục thích Trần Thanh, mà sẽ không đến trêu chọc cô nữa.
Hôm thứ Hai, Trình Hành giúp cô dựng xe đạp và quét dọn vệ sinh, bị không ít học sinh trong trường nhìn thấy, sau đó trong trường truyền ra một ít lời đồn đại rằng Trình Hành đã thay lòng đổi dạ, đang theo đuổi cô.
Khương Lộc Khê thật sự không muốn dính líu đến những chuyện này.
Nhưng nhìn ra bên ngoài mưa vẫn to, cô có chút nóng ruột.
Bây giờ đã hơn bảy giờ rồi, lần đầu tiên đến nhà người ta làm gia sư, không thể đến muộn được.
Chờ thêm một lát nữa vậy, nếu như mưa vẫn không ngừng, cho dù mưa có lớn đến đâu thì cô cũng phải đi.