Về đến nhà thì đã gần mười giờ.
Trình Hành tắm rửa một phen, sau đó mở máy tính trong phòng ra.
Trong lúc rảnh rỗi, Trình Hành dự định viết chút gì đó.
Thật ra kiếp trước Trình Hành vẫn luôn có một tiếc nuối, đó chính là tác phẩm đầu tiên của hắn, cũng chính là tác phẩm được viết một cách tùy hứng trên diễn đàn vào thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời, sau đó được xuất bản thành sách rồi được chuyển thể thành phim.
Tuy rằng sau khi được chuyển thể, tác phẩm này rất ăn khách, nhưng bản thân văn phong của nó quả thật còn quá nhiều thiếu sót.
Trình Hành rất nhiều lần muốn sửa chữa lại tác phẩm này.
Văn phong lúc đó quá non nớt, bản thân Trình Hành khi ấy đang ở trong thời kỳ sa sút, chỉ muốn trút giận một cách bừa bãi trên mạng, phong cách hành văn cũng rất tệ. Sau này, khi tự mình đọc lại, Trình Hành cũng thấy nó tồn tại rất nhiều vấn đề.
Thời điểm đó, điều khiến Trình Hành cảm thấy khó chịu nhất chính là câu bình luận: "Bộ phim rất hay, thanh xuân trong phim rất chân thật, nhưng văn phong nguyên tác của bộ phim này thật sự quá non nớt, quá ấu trĩ."
Là một tác giả, có lẽ không gì khó chịu hơn việc đọc được những bình luận kiểu như vậy.
Nhưng sau khi thành danh, hắn có quá nhiều việc phải làm.
Trình Hành đã nhiều lần muốn sửa chữa tác phẩm này, nhưng đều bị nhà xuất bản từ chối.
Bởi vì một khi bỏ ra nhiều thời gian để sửa chữa như vậy, văn phong có thể sẽ tốt hơn, mượt mà hơn, nhưng nội dung câu chuyện cũng chỉ có nhiêu đó. Cho dù có sửa chữa thế nào, văn phong có tốt hơn thế nào, thì lợi nhuận thu về cũng không bằng một tác phẩm mới.
Ít nhất bản quyền chuyển thể là một nguồn thu lớn, thì chắc chắn không bằng một tác phẩm mới.
Bởi vì bản quyền của tác phẩm cũ đã được bán từ lâu rồi.
Nhưng đối với Trình Hành mà nói, dù sau này có viết thế nào, nội dung của những tác phẩm ấy cũng không thể nào sánh bằng tác phẩm đầu tay.
Bởi vì trong tác phẩm kia chứa đựng toàn bộ những gì đã xảy ra trong hơn hai mươi năm cuộc đời hắn.
Hắn đã dồn hết tất cả những gì của hai mươi năm đầu đời vào tác phẩm ấy.
Giống như vị đạo diễn Quách Bảo Xương của bộ phim "Đại Trạch Môn" từng nói trong một bài phỏng vấn: "Có người muốn tôi làm ra một bộ phim kinh điển như Đại Trạch Môn, nhưng điều tôi muốn nói là cả đời này tôi không thể nào làm ra thêm một bộ phim nào giống Đại Trạch Môn được nữa, bởi vì nó là độc nhất vô nhị, tôi đã dồn hết tâm huyết cả đời mình vào đó rồi."
Đối với Trình Hành mà nói cũng tương tự.
Nếu như văn phong của tác phẩm đầu tay tốt hơn một chút, có lẽ nó còn hot hơn bây giờ nhiều.
Kiếp trước, vì nhiều lý do, Trình Hành không thể nào sửa chữa lại tác phẩm ấy.
Nhưng kiếp này, hắn có rất nhiều thời gian.
Số chữ của tiểu thuyết "An Thành" không nhiều, chỉ khoảng hơn hai trăm nghìn chữ.
Đây là một cuốn tiểu thuyết về thanh xuân, hoài niệm, ghi lại quãng thời gian từ khi Trình Hành còn bé xíu ở nông thôn, cho đến khi hắn bỏ học, bước chân vào xã hội, cha đầu tư thất bại, nợ nần chồng chất, mẹ vì lao lực mà đổ bệnh.
Đương nhiên, phần lớn nội dung của cuốn tiểu thuyết này là những hồi ức đẹp đẽ về thời cao trung của Trình Hành, có những rung động đầu đời dành cho Trần Thanh, có những tháng năm tuổi trẻ bồng bột ở An Thành, có cả những tháng ngày khốn khó khi gia đình sa sút, mẹ đổ bệnh.
Mỗi ngày chỉ cần dành ra một chút thời gian rảnh rỗi, viết một hay hai nghìn chữ, chỉ cần ba bốn tháng là có thể hoàn thành cuốn tiểu thuyết này.
Đã được trọng sinh một đời, Trình Hành không muốn sau này cái gì cũng phải ngửa tay xin tiền cha mẹ.
Hơn nữa, năm hắn viết cuốn tiểu thuyết này mới chỉ hơn hai mươi tuổi, bây giờ tâm lý đã là một người đàn ông hơn ba mươi, nhãn quan và kinh nghiệm sống đều hơn trước rất nhiều, lại thêm việc được trọng sinh một đời, được tự mình trải nghiệm, cảm nhận thanh xuân tươi đẹp của thời đại này.
Lại một lần này viết lại cuốn tiểu thuyết này, Trình Hành tin chắc rằng nó sẽ tốt hơn rất nhiều so với kiếp trước.
Dù sao thì người đàn ông trung niên như hắn bây giờ chắc chắn sẽ hiểu về thanh xuân hơn rất nhiều so với chính hắn của những năm tháng trẻ trâu nông nổi ấy.
Sửa đi sửa lại, mãi đến tận khuya, Trình Hành cũng viết được hơn một nghìn chữ.
Coi như đã hoàn thành xong phần mở đầu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy.
Với những học sinh ngoại trú như Trình Hành, buổi tự học tối thứ sáu kết thúc cũng đồng nghĩa với việc được nghỉ ngơi, còn với những học sinh ở ký túc xá thì sáng thứ bảy vẫn phải đến trường học thêm một buổi tự học nữa.
Đương nhiên, học sinh lớp mười hai vì phải đối mặt với kỳ thi đại học nên có một số bạn học vẫn sẽ đến trường từ sáng sớm để tự học hoặc ôn bài.
Phải nói rằng, không đâu có không khí học tập tốt bằng ở trường.
Nhưng số học sinh mang suy nghĩ như vậy lại không nhiều.
"Trình ca, lát nữa đi net không? Tao định quẩy xuyên đêm." Vừa tan học, Chu Viễn đã hỏi.
"Không đi." Trình Hành vừa nói vừa cất sách vở vào cặp.
"Vậy ngày mai thì sao? Ngày mai mày có đi không? Nếu mày đi thì để tao giữ máy cho."
Thứ bảy học sinh được nghỉ, các quán net xung quanh trường học đều chật kín, nếu không đến sớm thì sẽ không có máy.
Vì biết Chu Viễn chỉ cần được nghỉ là sẽ lao đến quán net, nên mỗi lần muốn đi, Trình Hành đều nhờ y giữ máy giúp.
"Thôi khỏi, mai tao phải ôn bài." Trình Hành cười đáp.
"Không phải mày định học hành nghiêm túc chứ?"
Trước kia Chu Viễn còn bán tín bán nghi, nhưng một tuần trở lại đây, Trình Hành gần như tiết nào cũng chăm chú nghe giảng, không trốn tiết, cũng không ngủ gật. Cả những buổi tự học trước đây hắn đều không thèm tham gia, vậy mà gần đây, cứ ăn trưa xong là lại vào lớp.
"Lừa mày làm gì?" Trình Hành đáp.
“...”
"Xong chưa?"
"Xong từ lâu rồi."
"Về thôi."
Trình Hành đeo cặp lên.
Về đến nhà, Trình Hành ngồi viết thêm được một lúc rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, Trình Hành dậy từ rất sớm.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách. Trận mưa thu này vừa kéo đến, thời tiết đã bắt đầu se lạnh.
Trình Hành kéo khóa áo khoác, cầm ô từ trong nhà rồi vội vàng đến trường.
Tiếng đọc bài vang lên đều đều. Lúc Trình Hành đi qua hành lang, vào đến lớp, rất nhiều bạn học đã ngây người khi nhìn thấy hắn.
Ngay cả Trần Thanh khi nhìn thấy Trình Hành xuất hiện ở cửa, trong mắt cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?"
Vương Nhan ngồi cạnh Trần Thanh kinh ngạc hỏi.
"Không phải chứ? Trình Hành mà cũng có ngày đi tự học vào sáng thứ bảy?"
Một bạn nữ ngồi cạnh Khương Lộc Khê cũng ngạc nhiên thốt lên.
Khương Lộc Khê đang cúi đầu đọc sách bỗng ngẩng lên nhìn, trong đôi mắt đẹp kia cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Đối với các bạn học sinh trong lớp, việc Trình Hành đến trường học bài vào sáng thứ bảy còn gây chấn động hơn việc đội tuyển bóng đá quốc gia lọt vào vòng chung kết World Cup, à không, phải là vô địch World Cup mới đúng.
Thật quá khó tin!
Là học sinh ngoại trú, buổi tự học sáng thứ bảy, ngay cả những học sinh có thành tích tốt cũng chẳng mấy ai đến lớp.
Lớp mười hai rồi, áp lực học hành lớn như vậy, đến thứ bảy ai mà chẳng muốn ngủ nướng cho đã?
Ai hơi đâu dậy sớm để đến trường học bài cơ chứ?
Cả lớp A3, trong số rất nhiều học sinh ngoại trú, chỉ có những người có thành tích học tập rất tốt như Khương Lộc Khê, Trần Thanh, Vương Nhan là đến lớp tự học vào ngày hôm nay.
Ngay cả Trịnh Hoa vừa bước lên bục giảng cũng ngẩn người.
"Sao em lại đến đây?" Trịnh Hoa khó hiểu hỏi.
"Em đến tự học ạ." Trình Hành cười đáp: "Hôm nay mưa, em đến muộn."