Chương 35:
Trình Hành khó hiểu nhìn khuôn mặt tinh xảo ở khoảng cách gần đến mức khiến hắn căn bản không muốn rời mắt.
"Sao lại nói như vậy?" Trình Hành hỏi.
"Tôi không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với cậu, tôi chỉ muốn học tập thật tốt."
Khương Lộc Khê lấy hết dũng khí nói: "Những miếng băng dán này bao nhiêu tiền, chờ chút tôi đưa cho cậu, với cả vừa rồi cậu đã giúp tôi, theo lệ thường, ở trường tìm người giúp đỡ hình như phải mua chai nước, tôi xuống mua chai nước khoáng cho cậu, sau này cậu đừng trêu chọc tôi nữa."
Ngay cả Trần Thanh trêu chọc hắn mà cũng suýt chút nữa bị hắn đánh cho một trận.
Bản thân cô vừa rồi cũng vậy.
Khương Lộc Khê thật sự không muốn sau này bị hắn đánh, rồi lại khiến bà nội lo lắng.
Nước khoáng?
Trình Hành bật cười, hắn ngả ngớn nói: "Hình như người khác nhờ tôi giúp, ít nhất cũng phải một chai Coca chứ?"
Thật ra đừng nói là Coca, muốn nhờ Trình Hành làm việc gì đó, trước kia ít nhất cũng phải một gói Trung Hoa.
"Vậy… Vậy tôi mời cậu uống Coca." Khương Lộc Khê cắn răng bóp bụng nói.
Một chai Coca ba tệ, ba tệ có thể mua được rất nhiều thứ.
"Nếu cậu không vội, chiều nay tôi mua cho cậu được không?"
Nếu mua ở siêu thị bên ngoài, trong siêu thị chỉ cần hai tệ rưỡi, sẽ rẻ hơn năm hào so với trong trường.
"Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu." Trình Hành trực tiếp nói thẳng.
Đây đúng là suy nghĩ thật lòng nhất của Trình Hành lúc này.
Hắn chỉ muốn làm bạn với cô, sau đó nhân lúc có thể giúp đỡ cô thì giúp đỡ nhiều một chút, để trả nợ phần nào ân tình kiếp trước của cô, còn về sau có thể dùng thân phận bạn bè để ngăn cản chuyện cô xuất gia hay không, Trình Hành cũng không ôm nhiều hy vọng, chỉ có thể đi một bước tính một bước, tuy rằng thời gian hắn tiếp xúc với Khương Lộc Khê không nhiều, nhưng hắn biết cô gái này rất cứng đầu.
Khương Lộc Khê lắc đầu: "Cậu đi tìm người khác đi, tôi không muốn theo cậu làm lưu manh."
"..."
"Hơn nữa, vừa rồi cậu giúp tôi, tôi cho cậu một lời khuyên, sau này mức sống của mọi người chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn, tình hình trị an ở An Thành chắc chắn cũng sẽ tốt hơn, đến lúc đó cậu sẽ bị bắt." Khương Lộc Khê nhỏ giọng nói.
Cô sợ Trình Hành nghe được những lời này sẽ tức giận, nên không dám nói lớn.
Nhưng đó lại là suy nghĩ thật lòng của cô.
An Thành không thể nào cứ tiếp tục như vậy được, đến lúc đó, những tên côn đồ như Trình Hành chắc chắn sẽ bị tóm cổ hết.
"..."
Trình Hành thở dài: "Bất kể cậu nghĩ như thế nào, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu. Vả lại, bây giờ tôi cũng không làm lưu manh nữa."
Trình Hành nói xong, xách thùng rác đi đổ.
Lúc này Trình Hành lười giải thích với cô, nói thêm nữa, e rằng hắn sẽ bị cô chọc tức đến nghẹn chết.
Từ lúc trọng sinh đến giờ, hắn vẫn luôn an phận thủ thường, mỗi ngày đều đến trường đúng giờ, không bao giờ trốn học, cũng không hề đánh nhau với ai.
Ngoại trừ Cao Hải, hắn chưa từng gặp lại những học sinh từng chơi bời với hắn trước kia.
Hắn làm lưu manh cái nỗi gì chứ.
Nhìn theo bóng lưng Trình Hành rời đi, Khương Lộc Khê thở dài.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Cái gì mà chỉ muốn làm bạn với tôi chứ.
Đến cả loại người ít xem phim ngôn tình cẩu huyết như cô cũng biết, đó là chiêu cũ rích rồi.
Chẳng trách cậu không theo đuổi được Trần Thanh.
Nhưng cậu không theo đuổi được Trần Thanh thì đừng có đến trêu ghẹo tôi chứ!
Khương Lộc Khê thật sự muốn khóc.
Đổ rác vào thùng rác trong trường, Trình Hành xách thùng trở về.
Vừa hay, bên phía căn tin nhỏ cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Trình Hành bước đến vòi nước bên cạnh rửa tay, sau đó cầm lấy cây chổi to của Khương Lộc Khê, mọi người quay về phòng học.
"Mày nói xem, tại sao thầy giáo không cho tao xuống giám sát bọn họ quét dọn, đứng lâu như vậy chân tao đau chết mất."
Sau khi trở về phòng học, Trình Hành nghe thấy Chu Viễn than thở.
"Được rồi, lần sau Triệu Long xin nghỉ thì mày đi nói với thầy chủ nhiệm, dù sao tao cũng không muốn xuống đó nữa."
Nói xong, Trình Hành lấy sách ngữ văn ra bắt đầu học thuộc.
Thời gian học thuộc lòng cũng không còn nhiều, rất nhanh, chuông vào lớp đã vang lên.
Thầy Trịnh Hoa cầm cây thước gỗ của mình từ ngoài cửa bước vào.
"Chào các em." Thầy Trịnh Hoa nói.
"Chúng em chào thầy."
"Ừm."
Cả buổi sáng, ngoại trừ tiết ngữ văn, Trình Hành đều học thuộc lòng.
Tiết ngữ văn vẫn phải nghe giảng, có một số kiến thức phải học lại từ đầu.
Những tiết khác hắn cũng muốn nghe giảng, nhưng bây giờ căn bản nghe không hiểu.
Nói đến một số bài toán sơ trung, hắn còn biết một số ký hiệu đại diện cho cái gì, còn biết X là phương trình, nhưng toán cao trung thì rất nhiều ký hiệu hắn nhìn không ra, hoàn toàn giống như chữ viết của ma quỷ.
Rất nhanh, tiết thứ tư đã tan học.
Trình Hành cùng Chu Viễn đi ra ngoài ăn cơm trưa, khi trở về, hắn phát hiện trên bàn có thêm một chai Coca và một tệ.
Không cần hỏi, hắn cũng biết là ai đưa.
Trình Hành lắc đầu, may mà hắn đã giải quyết xong chuyện dạy kèm, nếu không cứ theo kiểu chỉ cần giúp cô là cô sẽ lập tức trả lại như vậy, thì cho dù lúc này hắn có giúp đỡ cô cũng chẳng có tác dụng gì.
Giúp cô rồi cô lại trả lại, vậy chẳng khác nào không giúp.
Trình Hành cầm tiền lên, sau đó cong ngón tay bắn lên rồi lại nắm chặt trong tay.
Chờ mọi người ăn cơm xong, Trình Hành đứng dậy tổ chức mọi người đi dọn dẹp vệ sinh.
Trình Hành bảo Chu Viễn cầm hết chổi đến.
Sau đó đưa từng cái chổi cho từng người.
Nhưng đến lượt Khương Lộc Khê, Trình Hành lại cầm lấy cây chổi cuối cùng trong tay Chu Viễn, sau đó bước xuống lầu.
Khương Lộc Khê ngẩn người nhìn cây chổi Trình Hành đang cầm.
Trình Hành đã cầm cây chổi cuối cùng đi rồi, cô không còn chổi để cầm.
Nhưng may mà không có chổi to, vẫn còn chổi nhỏ.
Cô cầm đại một cây chổi nhỏ, sau đó đi theo mọi người xuống lầu.
Xuống đến dưới lầu, Trình Hành nhìn cây chổi nhỏ trong tay Khương Lộc Khê, có chút bó tay.
Ý định ban đầu của hắn là đưa hết chổi to cho mọi người, hắn sẽ cầm đại một cái, như vậy Khương Lộc Khê không có chổi sẽ không cần quét dọn.
Nhưng hắn quên mất trong phòng học vẫn còn rất nhiều chổi nhỏ.
Cũng giống như buổi sáng, nhiệm vụ Trình Hành giao cho cô vẫn là nhà để xe.
Nhưng lần này Trình Hành cầm chổi to, chỉ vài đường đã quét sạch rác trong nhà để xe.
Buổi chiều tan học, gió thổi mát mẻ.
Trình Hành cầm áo khoác trên bàn mặc vào.
Hắn không vội rời đi.
Một lát sau, mấy học sinh lớp khác từ ngoài cửa đi vào.
Khương Lộc Khê vẫn còn đang làm bài tập, cô ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục.
Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến cô, cô chỉ hy vọng sau khi kết thúc chuyện lần này, cô sẽ không còn bất kỳ tiếp xúc nào với bọn họ nữa.
Trình Hành nói chuyện với bọn họ một lát rồi đứng dậy rời đi.
Đã đồng ý với Trương Dịch sẽ bảo vệ cậu ta thì ít nhất cũng phải tìm vài người nói chuyện.
Dù sao cũng có người cả gan chạy đến tận cổng trường Nhất Trung như vậy.
Đã qua cái tuổi nông nổi bồng bột rồi, có một số việc chỉ cần mở miệng nói là được.
Kẻ trên dùng người, kẻ giữa dùng trí, kẻ dưới dùng sức.
Câu nói này bất kể ở trong giới nào cũng đều rất đúng.