Chương 29: Chao Xìn! 2010

Khương Lộc Khê dắt xe vào trong sân, Trình Văn dẫn cô vào phòng khách.

“Chú, dì, đây là gia sư mà Tiểu Hành mời ạ.” Trình Văn cười nói.

Trình Thuyền và Đặng Anh quay người lại, nhìn cô bé mười sáu mười bảy tuổi đang đứng ở cửa, hai người trố mắt nhìn nhau.

“Đây là gia sư mà Tiểu Hành mời sao?” Đặng Anh kinh ngạc hỏi.

“Vâng ạ.” Trình Văn cười đáp.

Trình Thuyền và Đặng Anh liếc nhìn nhau, đều nhìn ra sự không hài lòng trong mắt đối phương.

Quá nhỏ, Trình Hành nghịch ngợm như vậy, tuổi này nhìn vẫn còn là học sinh, làm sao mà quản được nó.

“Có phải nhỏ tuổi quá hay không?” Đặng Anh hỏi.

“Dì ơi, gia sư này là cháu giúp Tiểu Hành tìm mà, dì đừng nhìn cô bé nhỏ tuổi mà coi thường, nói đến chuyện dạy bù thì tất cả gia sư trong thành phố này cộng lại cũng không bằng cô bé này đâu.” Trình Văn đáp một cách chắc nịch.

“Sao cháu nói vậy?” Trình Thuyền nghe vậy bèn thấy hứng thú.

“Chú dì, có lẽ hai người không biết, bây giờ Khương Lộc Khê đang học lớp 12 ở Nhất Trung, thành tích của em ấy không chỉ đứng nhất toàn khối lớp 12, mà năm em ấy thi vào cao trung, còn là thủ khoa của thành phố chúng ta đó.” Trình Văn giải thích.

Vừa rồi thấy sắc mặt của cha mẹ Trình Hành có vẻ không thích mình, Khương Lộc Khê lập tức mở miệng: “Chú, dì, xin hãy cho cháu một cơ hội, cháu nhất định sẽ dạy dỗ Tiểu Hành thật tốt ạ. Hơn nữa nếu chú dì thấy đắt, bất kể là dạy sơ trung hay cao trung, một tiếng cháu chỉ lấy mười tệ thôi.”

Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu bỏ lỡ thì sau này cô sẽ không tìm được nữa, cô nhất định phải cố gắng tranh thủ.

Lúc này Trình Văn bước đến bên cạnh Đặng Anh, nhỏ giọng nói với bà vài câu.

Nghe xong, Đặng Anh vô cùng xúc động, vội vàng đứng dậy nói: “Được rồi cô bé, thành tích của cháu tốt như vậy, lại là thủ khoa của thành phố chúng ta, một tiếng mười tệ thì ít quá.”

Bà kéo tay Khương Lộc Khê, kéo cô ngồi xuống ghế sofa, sau đó hỏi: “Văn Văn, với thành tích như cháu nó, thì theo giá thị trường bây giờ, một tiếng đồng hồ khoảng bao nhiêu tiền?”

Trình Thuyền thấy vậy thì bất đắc dĩ nhấp một ngụm trà, bà vợ này thật là, nghe đến thành tích của người ta đã nóng vội rồi.

Thành tích thì tốt thật, nhưng phải quản được thằng con trai nghịch ngợm kia, khiến nó chịu nghe lời cô bé này mới được chứ!

“Ừm, chắc khoảng một trăm tệ một tiếng đó dì.”

Trình Văn cười nói: “Năm đó sau khi thi đại học xong cháu cũng từng đi dạy thêm, lúc đó thành tích của cháu ở Nhất Trung cũng không bằng em ấy, khi đó một tiếng cháu cũng được bốn mươi tệ rồi, bây giờ đã qua bốn năm năm, hơn nữa thành tích của em ấy còn tốt hơn cháu nhiều, ít nhất cũng phải một trăm tệ một tiếng.”

Thật ra tuy rằng thành tích hiện tại của Khương Lộc Khê rất tốt, nhưng dù sao cô vẫn chưa thi đại học, hơn nữa tuổi còn nhỏ, cũng không phải giáo viên chuyên nghiệp gì, giá thị trường khoảng bảy tám mươi tệ là hợp lý rồi.

Nhưng cô hiểu rõ thằng em trai mình quá mà, mục đích nó mời Khương Lộc Khê làm gia sư chắc chắn không chỉ đơn thuần là học, hơn nữa nó cũng không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, cho nên một trăm tệ một tiếng là hợp lý.

Nhưng Khương Lộc Khê nghe vậy thì xua tay lia lịa: “Một trăm tệ một tiếng nhiều quá, cháu không đáng giá tiền này đâu ạ.”

Nói xong cô lại cẩn thận hỏi cha mẹ Trình Hành: “Chú dì, vậy là cháu được nhận rồi sao?”

“Được rồi được rồi, cháu ưu tú như vậy, sao lại không được chứ.” Đặng Anh cười nói.

“Là Văn Văn giúp con chú tìm, Tiểu Hành với mẹ nó đều thích, hơn nữa thành tích của cháu lại tốt như vậy, chú không có ý kiến gì.”

Tuy Trình Thuyền vẫn cảm thấy cô bé này quá nhỏ, sợ là không quản được Trình Hành, nhưng mẹ con bọn họ đều đã đồng ý, hơn nữa thành tích của cô bé này lại rất tốt, nhìn qua cũng là một cô gái ngoan ngoãn thật thà, cho nên ông cũng không có ý kiến gì.

Quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nếu Trình Hành có thể ngày ngày ở cạnh một cô gái có thành tích tốt như vậy, nói không chừng sẽ bị ảnh hưởng mà thành tích cũng tiến bộ.

Hơn nữa, lúc này cho dù ông có ý kiến gì cũng vô dụng.

“Với thành tích này của cháu, một trăm tệ một tiếng không nhiều, cứ như vậy đi, thành tích của Tiểu Hành nhà chúng ta hơi kém, kiến thức bị hổng cũng nhiều, đây là một công việc lâu dài, nếu cháu đồng ý, chúng ta sẽ ký hợp đồng, sau này cũng không cần ngày nào cũng phải đi tìm gia sư khác nữa.” Đặng Anh nói.

Nghe Đặng Anh và Trình Thuyền nói chuyện, Khương Lộc Khê trước tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Chú dì, một trăm tệ một tiếng quá nhiều, cháu không thể nhận, cháu làm gia sư đều có giá cả rồi, lúc cháu bày hàng đều có ghi trên bảng, học sinh cao trung một tiếng chỉ cần hai mươi tệ là được.”

Đặng Anh và Trình Thuyền đều ngẩn người, ngay cả Trình Văn cũng ngây người.

Từ xưa đến nay làm ăn chỉ có chê ít, nào có ai chê nhiều.

Một trăm tệ một tiếng, so với hai mươi tệ, chênh lệch rất lớn.

“Không được, một tiếng đồng hồ hai mươi tệ quá ít.” Đặng Anh lắc đầu.

Tuy bà không hiểu rõ lắm về giá thị trường, nhưng với thành tích thủ khoa kỳ thi chuyển cao trung của Khương Lộc Khê, nghĩ thế nào cũng không thể một tiếng đồng hồ hai mươi tệ.

Tuy Đặng Anh không muốn bị người khác lừa, nhưng cũng không muốn lừa người khác, huống chi hoàn cảnh của cô bé này lại thê thảm như vậy.

Khương Lộc Khê thở dài, trong mắt thoáng nét đáng tiếc, cô nói: “Vậy cháu xin lỗi chú dì, xem như thôi ạ. Cảm ơn mọi người hôm nay đến tìm cháu, nếu không hai ngày nay cháu không có khách nào mất.”

Nói xong, Khương Lộc Khê cúi đầu chào bọn họ, sau đó định rời đi.

Cô chỉ muốn lấy những gì mình đáng được nhận, số tiền này có thể ít, nhưng không thể nhiều.

Cô định giá bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu.

Bởi vì lúc nhỏ mẹ cô đã nói với cô, sau này bất kể làm gì, là tự mình làm ăn hay làm công cho người khác, đều phải thật thà, phải giữ chữ tín, không được lừa gạt người khác.

Tuy mẹ đã mất, nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ những lời này.

Một trăm tệ quá nhiều, cô không đáng giá, hơn nữa cô cũng đã định giá trước rồi.

“Chờ chút.”

Trình Thuyền lên tiếng gọi cô lại, sau đó nói: “Vậy hai mươi tệ một tiếng, nhưng mà nói trước, Tiểu Hành nhà chú cần học bù khá nhiều, thứ bảy, chủ nhật có thể phải học tám tiếng, vất vả hơn cháu học ở trường nhiều, cháu chịu được không?”

“Chịu được ạ, cháu chịu được.”

Nghe vậy, Khương Lộc Khê vội vàng nói: “Nếu mỗi ngày học nhiều giờ như vậy, giá cả có thể ưu đãi hơn một chút.”

“Thôi khỏi, cháu đã nói một tiếng hai mươi tệ rồi, nếu cháu không giữ lời, vậy cô chú không thuê nữa, cháu muốn đi thì cứ đi đi.” Lúc này Đặng Anh cũng nổi giận.

Khương Lộc Khê cắn chặt môi, không dám hé răng.

“Được rồi, chú thấy cứ vậy đi, hôm nay chúng ta ký hợp đồng trước, một tháng coi như là dạy tám ngày, một ngày tám tiếng, một tháng là một nghìn hai trăm tám mươi tệ.

Nếu gặp ngày lễ mà cũng cần học bù, đến lúc đó sẽ tính thêm cho cháu, nếu xác định rồi, chúng ta ký hợp đồng một học kỳ, tiền lương trả theo tháng, hoặc là trả theo ngày cũng được, cháu thấy sao?”

Khương Lộc Khê định nói những buổi học bù vào ngày lễ có thể dạy miễn phí, nhưng nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Đặng Anh, cô chỉ có thể gật đầu, nhỏ giọng nói: “Dạ, vậy trả theo tháng ạ.”

Trình Thuyền gật đầu: “Được, vậy để chú bảo người đi in hợp đồng, lát nữa cháu xem kỹ, nếu không có vấn đề gì, hôm nay chúng ta ký hợp đồng luôn.”

“Vâng.” Khương Lộc Khê gật đầu.

Trình Thuyền sai người đi in hợp đồng, đợi sau khi hợp đồng được đưa tới, Trình Thuyền đưa cho Khương Lộc Khê.

Khương Lộc Khê xem xét cẩn thận, thấy không có vấn đề gì thì ký tên.