Trình Hành chơi CF cùng Chu Viễn ở tiệm net một tiếng.
Đợi sau khi Trình Văn nhắn tin báo đã xong xuôi, Trình Hành mới rời khỏi tiệm net, trở về nhà.
“Ba, mẹ, hai người gặp gia sư chưa? Sao rồi?” Về đến nhà, Trình Hành hỏi.
“Cũng được, rất tốt.” Trình Thuyền đáp.
“Con nhặt được bảo bối rồi nhé, năm đó cô bé ấy là thủ khoa kỳ thi chuyển cao trung của thành phố chúng ta, bây giờ nghe Văn Văn nói, thành tích ở Nhất Trung cũng đứng đầu.”
Đặng Anh nói xong lại bổ sung: “Con phải học hành cho cẩn thận, trước kia học không tốt thì thôi, bây giờ đã mời được thủ khoa kỳ thi chuyển cao trung đến dạy kèm, nếu thành tích của con vẫn không tiến bộ, mẹ đây không còn mặt mũi gặp ai nữa.”
“Thành tích học tập tốt vẫn là thứ yếu.”
Lúc này Trình Thuyền mở miệng khen ngợi: “Phẩm chất của cô bé này rất đáng quý, nghèo một chút cũng không sao, học giỏi cũng không phải là tất cả, mà là khi đối mặt với lợi ích lớn như vậy nhưng vẫn có thể giữ vững bản tâm.
Mấu chốt là con bé mới mười sáu mười bảy tuổi, đây mới là điều đáng quý nhất. Sau này chắc chắn con bé sẽ làm nên chuyện. Mẹ con nói đúng đấy, lần này đúng là con nhặt được bảo bối rồi, phải cảm ơn chị Văn con.”
Bản thân Trình Thuyền là người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, ở độ tuổi của Khương Lộc Khê, đối mặt với cám dỗ lớn như vậy mà vẫn giữ vững được bản tâm, quả thực không có nhiều người làm được, làm ăn buôn bán tuy phải khéo léo, nhưng quan trọng hơn là chữ tín.
“Sao vậy ba? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà khiến ba phải cảm khái như vậy?”
Trình Hành ngồi xuống cạnh mẹ, lấy một quả chuối từ trong rổ trái cây, vừa bóc vỏ vừa hỏi.
Đặng Anh thở dài: “Con không biết đâu, ban đầu chúng ta định trả cho con bé một trăm tệ một tiếng, thành tích của con bé tốt như vậy, lại còn là thủ khoa, thời xưa chắc chắn sẽ được rước kiệu đấy.
Mẹ thấy một trăm tệ một tiếng cũng không đắt, thế mà con bé lại chê nhiều tiền, nói cái gì mà đã định giá hai mươi tệ thì chỉ lấy hai mươi tệ, cho nhiều hơn là không nhận, nhất quyết đòi bỏ về, cuối cùng chúng ta chỉ có thể trả cho con bé hai mươi tệ một tiếng. Nói đến đây là mẹ thấy bực mình, con bé này cũng thật là cố chấp!”
“Đó không phải cố chấp, mà là giữ chữ tín.” Trình Thuyền phản bác.
Ban đầu ông cũng không muốn tìm một cô nhóc mười sáu mười bảy tuổi đến dạy kèm cho Trình Hành, cho dù Trình Văn giới thiệu, Đặng Anh và Trình Hành đều đồng ý, nhưng trong lòng ông vẫn không muốn.
Nhưng cách hành xử sau đó của Khương Lộc Khê lại khiến ông thay đổi cách nhìn.
Phải biết rằng, một trăm tệ gấp năm lần hai mươi tệ, nếu cô đồng ý nhận một trăm tệ, vậy một tháng tiền dạy học không phải là một nghìn hai trăm tệ, mà là sáu nghìn tệ, tiền dạy học mỗi tháng sáu nghìn tệ, đối với Khương Lộc Khê còn đang học cao trung mà nói, tuyệt đối là một khoản thu nhập kếch xù, thậm chí còn cao hơn cả lương của rất nhiều sinh viên đại học.
“Hả?” Nghe thấy vậy, Trình Hành ngẩn người.
Con bé ngốc này!
Mình tốn bao công sức sắp xếp chuyện này, chính là muốn nhân lúc cô ấy khó khăn giúp đỡ một chút, vừa có thể trả ơn tình cảm của cô ấy ở kiếp trước, vừa có thể giúp mình học bù, để thành tích của mình tiến bộ hơn.
Kết quả con bé ngốc này lại từ chối một trăm tệ một giờ, chỉ đồng ý nhận hai mươi tệ.
Cái này đừng nói là giúp cô ấy, với thành tích của cô ấy, chẳng phải mình đang được lời quá hay sao?
Thủ khoa đại học của tỉnh đi dạy kèm cho người khác, một tiếng đồng hồ chỉ có hai mươi tệ?
Không sai, kỳ thi đại học năm 2011, Khương Lộc Khê chính là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh.
Lúc ấy, trong trường học đâu đâu cũng dán đầy giấy khen của cô, khắp nơi đều bàn tán về cô, Trình Hành muốn không biết cũng khó.
Giai đoạn cao trung này là khoảng thời gian duy nhất Trình Hành có thể báo đáp cô.
Năm sau thi đại học xong, cô ấy sẽ trở thành thiên chi kiêu tử.
Học bổng nhận mỏi tay, với thành tích của cô, dù vào bất cứ trường đại học nào cũng là tâm điểm chú ý.
Đến lúc đó, Trình Hành muốn báo đáp cũng chẳng còn cơ hội.
Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, vừa có thể báo đáp, vừa có thể chân chính giúp đỡ cô.
Kết quả hoàn toàn trái ngược, đừng nói là báo đáp, với thành tích của Khương Lộc Khê, chẳng khác nào Trình Hành đang được lời.
Trình Thuyền hỏi: “Sao vậy? Có vẻ như con không hài lòng lắm với gia sư này? Nhưng dù con có không hài lòng cũng vô dụng, hợp đồng chúng ta đã ký rồi.”
“Không có, rất tốt ạ.” Trình Hành cắn một miếng chuối, bực bội nói.
Hắn rất buồn bực.
“Này, chị cảnh cáo em, sau này không được bắt nạt người ta, cô bé ấy dạy học nghiêm túc, em phải ngoan ngoãn nghe lời, không được kiếm chuyện.
Em cũng biết hoàn cảnh của cô bé rồi, năm sau là thi đại học, vận mệnh sau này đều đặt cược vào kỳ thi này, em không được có ý đồ yêu đương, quấy rầy việc học của người ta, nếu không chị mà biết chuyện, em chết với chị.” Trình Văn nghiêm khắc răn.
“Biết rồi, chị yên tâm, em sẽ không bắt nạt cậu ấy đâu.” Trình Hành bĩu môi đáp.
Hắn chỉ muốn làm bạn với cô, sao có thể bắt nạt cô được.
“Vậy thì tốt, chị giúp em chuyện lớn như vậy, định mời chị ăn gì đây?” Trình Văn huých bả vai Trình Hành.
“Không có.” Trình Hành lắc đầu.
“Muốn ăn đòn hả?”
“Không phải đã bảo cháu về sớm sao? Sao lại về muộn như vậy?”
Nhìn thấy Khương Lộc Khê đẩy xe từ ngoài vào, bà nội Khương Lộc Khê hơi giận dữ hỏi.
Bây giờ đã hơn sáu giờ tối, trời cũng đã tối sập.
Mặc dù ngày nào cô cũng tan học về nhà vào buổi tối, bà nội Khương Lộc Khê luôn lo lắng, nhưng ở Bình Hồ có rất nhiều đứa trẻ học ở thành phố, học sinh cao trung có thể không nhiều, nhưng học sinh sơ trung vẫn có.
Mấy đứa rủ nhau về, hơn nữa cũng không cần phải mất hai tiếng đồng hồ như vậy, chỉ một tiếng thôi, bà cũng đỡ lo hơn, nhưng hôm nay con bé đến thành phố tìm việc, về nhà mất hơn hai tiếng, bà nội Khương Lộc Khê có hơi lo lắng.
Hơn nữa hôm qua hai bà cháu đã nói hôm nay sẽ về sớm.
“Bà nội, đừng nóng giận, hôm nay cháu nhận được một đơn hàng lớn.”
Khương Lộc Khê dừng xe, mỉm cười giải thích: “Hôm nay có một nhà tìm gia sư cho con trai, một ngày dạy tám tiếng, thứ bảy, chủ nhật nào cũng phải dạy, dạy hết cả học kỳ một, một tháng cháu được một nghìn hai trăm tám mươi tệ tiền công.”
“Thật hay giả vậy?”
Bà nội Khương Lộc Khê kinh ngạc hỏi: “Tiểu Khê, cháu đừng để bị người ta lừa, sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ?”
“Thật mà.”
Khương Lộc Khê nói: “Đã ký hợp đồng hết rồi, cháu cũng xem hợp đồng rồi, không có vấn đề gì. Ban đầu họ muốn trả nhiều hơn, nhưng cháu thấy mình không đáng giá, giá đó là của những gia sư chuyên nghiệp, cháu chỉ là học sinh, một tiếng hai mươi tệ là cháu thấy đủ rồi.”
“Trước kia bà vẫn thường nghe mấy người đọc sách nói cái gì mà tri thức thay đổi vận mệnh, cái gì mà trong sách tự có mỹ nữ, trong sách tự có hoàng kim, lúc ấy bà còn chẳng tin, bây giờ mới thấy là thật.”
Bà cụ biết cháu gái không phải người dễ bị lừa, vì vậy cũng cười nói theo: “Giống như chúng ta trước kia trồng trọt, vất vả cả năm trời cũng chẳng được bao nhiêu bằng con.”
“Vâng ạ.”
Khương Lộc Khê gật đầu, cười híp mắt: “Tháng nào cũng có thêm một ngàn tệ, cuộc sống của chúng ta sẽ bớt khó khăn hơn, bà nội cũng không cần phải tiết kiệm tiền thuốc nữa, thuốc phải uống đúng giờ thì mới có hiệu quả.
Sang năm thi đại học xong, nếu thi tốt, cháu đi làm gia sư sẽ dễ dàng hơn bây giờ nhiều, lúc đó cháu có thể tăng thêm mười tệ, từ hai mươi lên ba mươi tệ một giờ.”
Thiếu nữ vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp trong tương lai, trong đôi mắt lấp lánh hy vọng và ước mơ.
Nhìn thấy nụ cười của cháu gái, bà nội Khương Lộc Khê cũng nở nụ cười hiền hậu.
Cuộc sống này, quả thật là đang ngày một tốt đẹp hơn.