Chương 27: Chao Xìn! 2010

“Đợi sang năm thi đại học, tao sẽ đón hai đứa mày về nhà. Đến lúc đó tao sẽ có tiền học bổng, tao cũng sẽ đi làm thêm, chắc bà nội sẽ đồng ý.”

Khương Lộc Khê nhìn hai con mèo ăn hết cám, xoa đầu chúng, cười nói: “Đến lúc đó, hai đứa mày sẽ có nhà, không phải lang thang ngoài đường như bây giờ nữa.”

Nhìn hai con mèo gầy gò, Khương Lộc Khê có chút đau lòng.

“Thôi, tao về đây.”

Khương Lộc Khê vẫy vẫy tay, sau đó đứng dậy, cẩn thận từng chút một bước ra khỏi con ngõ nhỏ tối om.

Con ngõ quá tối, cô không muốn bị vấp ngã nữa, nếu không để bà nội biết, bà lại lo lắng. Bà nội đã già rồi, Khương Lộc Khê không muốn bà phải bận tâm vì mình nữa.

Về đến nhà, Khương Lộc Khê đóng cửa cổng, sau đó lấy hai tấm ván gỗ chặn ở cửa. Xong xuôi, cô mới đi rửa tay rồi vào bếp.

Trong nhà chỉ có hai bà cháu cô, nếu như An Thành là thành phố nghèo nhất trong số các thành phố lân cận, thì Bình Hồ là nơi nghèo nhất của An Thành.

Nơi họ sống tuy không phải nông thôn, nhưng cũng chẳng khác gì nông thôn.

Tục ngữ có câu, “Hang cùng ngõ hẹp ló kẻ gian", những nơi như thế này thường phức tạp, vì vậy chèn cửa cẩn thận vẫn hơn.

Bà nội đã nấu cơm xong, Khương Lộc Khê mở vung nồi, lấy bánh bao hấp trên xửng ra.

Trong xửng còn có một bát đựng ớt và trứng hấp, Khương Lộc Khê lấy bát ra, cho thêm chút muối và bột ngọt, sau đó đảo đều là xong món trứng hấp ớt.

Khương Lộc Khê múc thêm hai bát canh khoai lang.

“Hôm nay có người tìm không?" Bà nội Khương Lộc Khê hỏi.

“Dạ không.”

Khương Lộc Khê lắc đầu: “Hôm nay không có ai đến hỏi, cháu định sáng mai dậy sớm một chút, đến đó thử lại xem sao.”

“Hay thôi đi, nhà mình cũng không thiếu chút tiền ấy. Số tiền học bổng cháu thi sơ trung được thưởng còn chưa dùng hết, mấy sào ruộng nhà mình cho người ta thuê đến mùa thu họ cũng trả tiền, cộng thêm mấy hôm nữa bán gà, cũng đủ sống đến sang năm rồi.”

Khương Lộc Khê lắc đầu: “Cháu muốn thử lại một ngày nữa, nếu không được thì thôi.”

“Được rồi, vậy đi thêm một ngày nữa.”

Bà nội Khương Lộc Khê biết tính cô bướng bỉnh nên đành gật đầu: “Haizzz, đều tại bà già này, nếu không cháu đã không phải vất vả như vậy. Thời buổi này có đứa con gái nhà ai phải vất vả như cháu đâu.”

“Bà nội, cháu không hề vất vả.”

Khương Lộc Khê cười nói: “Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”

Sáng sớm hôm sau, Khương Lộc Khê dậy từ sớm.

Mới hơn 5 giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn, cô đã dậy mở cửa, dắt xe đạp ra ngoài.

Vì từ Bình Hồ đến phố Học Trò phải đi một đoạn rất xa mới có đèn đường nên Khương Lộc Khê không dám đi nhanh, mãi đến 6 giờ, trời sáng hẳn, cô mới tăng tốc. Nhưng khi đến phố Học Trò thì cũng đã gần 8 giờ.

Cô dừng xe ở ven đường, gần hiệu sách Tân Hoa, uống nước rồi lấy tấm biển đã viết sẵn dựng ở trước xe, bắt đầu bày “gian hàng”. Nhưng cũng giống như hôm qua, từ 8 giờ sáng đến 2 3 giờ chiều, cô vẫn không tìm được khách nào.

Trong lúc đó có người đến hỏi, nhưng không phải đến tìm gia sư, mà là ông chủ hiệu sách Tân Hoa thấy cô đứng lâu như vậy, thương tình nên bảo nhân viên mua hai chai nước cho cô.

Nhưng Khương Lộc Khê không nhận.

Nhìn thấy mặt trời đã lên cao, sắp đến 3 4 giờ chiều, Khương Lộc Khê thở dài, cất tấm biển vào giỏ xe, định dọn hàng về nhà. Hôm nay không thể về quá muộn, hôm qua 7 giờ cô mới về đến nhà, bà nội đã la rồi.

Hơn nữa, có đợi tiếp cũng vô ích.

Bởi vì cho dù có người tìm, cô cũng không thể dạy bù được nữa.

Hôm nay nhất định cô phải về nhà trước khi trời tối.

Nhưng đúng lúc này, có người đi về phía cô.

“Xin chào, xin hỏi có phải em nhận dạy kèm ở đây không?" Một người phụ nữ khoảng hơn 20 tuổi bước đến hỏi.

“Vâng."

Khương Lộc Khê gật đầu, sau đó nói: “Nhưng mà hôm nay muộn rồi ạ, chắc không dạy được nữa.”

“Không sao, chị muốn tìm gia sư cho em họ chị, hôm nay không cần dạy ngay, nếu em đồng ý thì hôm nay có thể đi gặp cha mẹ nó trước, hiện giờ họ đều ở nhà. Nếu họ đồng ý thì tuần sau có thể bắt đầu."

Nói xong, người phụ nữ mỉm cười: “Em họ chị học hành hơi kém, cần học bù nhiều thứ. Nếu em được chọn thì không cần phải vất vả ngày nào cũng ra đây chờ đợi như vậy, hơn nữa tiền công cũng không ít.”

“Em… Liệu em có dạy được không?" Khương Lộc Khê hơi do dự.

“Haha."

Người phụ nữ bật cười: “Sao em lại không tự tin như vậy, em là học sinh giỏi nhất trường Nhất Trung An Thành mà, nói về thi cử thì có gia sư nào ở đây thi được điểm cao bằng em?”

“Chị… Chị biết em?" Khương Lộc Khê ngơ ngác hỏi.

“Chị từng gặp em rồi."

“À."

Tuy rất muốn hỏi xem cô ấy đã gặp mình khi nào, nhưng Khương Lộc Khê không hỏi.

“Thế nào? Muốn đến đó thử không?" Người phụ nữ hỏi.

“Dạ, vâng." Khương Lộc Khê gật đầu.

“Vậy đi thôi." Trình Văn cười nói.

Khương Lộc Khê hỏi: “Có xa không ạ? Nếu xa quá thì hay là để tuần sau em đến phỏng vấn được không? Tuần sau em có thể đến sớm hơn.”

“Không xa, ở ngay gần đây thôi, đi khoảng 10 phút là đến." Trình Văn đáp.

“Vâng ạ."

Nếu chỉ mất 10 phút thì không lâu lắm, sẽ không ảnh hưởng đến việc về nhà sớm.

“Em đừng khách sáo như vậy, cứ gọi chị là chị Văn đi." Trình Văn nhìn cô, cười nói.

“Vâng." Khương Lộc Khê gật đầu.

“Em dắt xe đi theo chị."

Khương Lộc Khê dắt xe đi theo sau cô ấy.

Trình Văn vừa đi vừa nhắn tin cho Trình Hành qua QQ.

“Thằng nhóc ác, đã thu phục xong, người sắp tới rồi.”

Trình Hành đang gọt táo trong nhà nhìn thấy tin nhắn trên QQ, đưa táo cho mẹ mình, sau đó nói: “Mẹ, bây giờ con có việc phải ra ngoài một chuyến, đúng rồi, gia sư con tìm sắp tới rồi, lát nữa mẹ với ba xem thử là được, nếu thích hợp thì ký hợp đồng với người ta, dù sao chúng ta cũng là muốn tìm lâu dài, không phải ngày một ngày hai.”

“Ừ, mẹ biết rồi.” Đặng Anh nói.

Sau khi Trình Hành rời khỏi nhà đã gửi tin cho Trình Văn.

“Chị, hôm nay chị giúp em một việc lớn rồi đấy, ngày mai chị phải về trường rồi, tối nay em mời chị ăn cơm tiễn chị.”

Trình Văn nhận được tin nhắn này thì cười cười, trả lời: “Khương Lộc Khê này chị đã gặp rồi, năm nay em còn chưa nghỉ hè, chị đã đến lớp tìm em ấy.

Chủ nhiệm lớp của em chính là giáo viên Ngữ Văn lớp bọn chị hồi đó, năm ngoái lúc đến nhà thầy ấy chơi có nghe thầy ấy nhắc tới, nói bây giờ Nhất Trung lại xuất hiện một học sinh có thành tích rất tốt, có hy vọng thi đậu Thanh Bắc. Nên lần trước đến trường tìm em, chị có chú ý đến con bé một chút.

Em mời con bé làm gia sư dĩ nhiên là tốt rồi, nhưng mà Trình Hành, chị nghe giám thị nói qua hoàn cảnh của con bé rồi, hoàn cảnh của con bé không tốt lắm đâu, em không được phép bắt nạt người ta, hoặc là động ý đồ xấu gì đâu.”

Sau khi nói xong, cô lại gửi một icon cười toe toét: “Nhưng mà cho dù em có muốn động tay động chân cũng vô dụng, một cô gái như vậy không giống với những cô gái bình thường đâu, có lẽ em có thể theo đuổi được Trần Thanh, nhưng muốn theo đuổi được Lộc Khê, tuyệt đối là không thể nào.”

Cô cười cười, cuối cùng đánh chữ gửi tin nhắn: “Rốt cuộc là chị gái này bất tài, kém hơn một số học muội bây giờ, lúc trước chị muốn giúp em học bù, em chẳng muốn học chút nào, bây giờ lại chủ động muốn học rồi, Khương Lộc Khê này đúng là có mị lực, so với Trần Thanh còn lợi hại hơn nhiều, chị nhớ Trần Thanh cũng khuyên em học hành cho tốt mà nhỉ.”

“Không liên quan đến người khác, bây giờ em thật sự muốn học rồi.”

Trình Hành trả lời ngắn gọn một câu.