Chương 20: Chao Xìn! 2010

Chương 20: Đạp chậm một chút (2)

Nhìn Trình Hành và Chu Viễn biến mất ở cửa phòng học, Vương Nhan ngẩn người, hỏi: "Trần Thanh, Trình Hành không đi cùng cậu thật sao?"

"Không biết nữa, nhưng mà cậu ta không đi cùng thì thôi, mình đâu phải không có chân, chẳng lẽ không biết tự đi?" Trần Thanh cười đáp.

Lý Đan vừa thu dọn bàn học vừa nói: "Trình Hành rõ ràng là đang trả thù cậu, vì cậu từ chối cậu ta nên cậu ta tức giận đấy! Trình Hành thật là trẻ con, không biết cậu ta làm như vậy sẽ khiến Trần Thanh chán ghét cậu ta hơn sao, Trần Thanh nhà chúng ta ghét nhất là loại con trai trẻ con này."

"Nói như thể cậu từng là bạn gái của cậu ta vậy, bọn mình chẳng có quan hệ gì cả, cậu ta muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến mình?"

Trần Thanh nói xong, mỉm cười với Vương Nhan: "Vương Nhan, hôm nay cậu đi cùng mình nhé, nói thật, mình cũng hơi sợ khi phải đi một mình."

"Được thôi, Trần đại tiểu thư của tôi, lát nữa tôi sẽ nói với bạn trai, bảo anh ấy tự về, không cần phải đến đón tôi nữa."

"Tiếc quá, nhà mình ở phía Tây, không cùng đường với hai cậu." Lý Đan có chút tiếc nuối.

Hai năm nay, Trần Thanh gần như ngày nào cũng tan học cùng Trình Hành, cho dù quan hệ của ba người bọn họ rất tốt, nhưng cô cũng chưa từng tan học cùng Trần Thanh, quan hệ của ba người bọn họ rất tốt, Lý Đan rất mong chờ cảnh tượng sau khi tan học, ba người sẽ tay trong tay cùng nhau đi về, cô rất trân trọng tình bạn giữa mình, Trần Thanh và Vương Nhan.

Trần Thanh là người tinh tế, nhìn ra được sự tiếc nuối trong mắt Lý Đan, cô khẽ véo mũi Lý Đan: "Có gì mà tiếc, thứ bảy tuần này mình dẫn hai người đi mua sắm, hai cậu muốn gì mình mua cho."

"Trần đại tiểu thư nói thật chứ?" Vương Nhan cười hỏi.

"Từ bao giờ mà mình nói dối hai người?" Trần Thanh bực bội.

"Vậy thì đến lúc đó đừng trách bọn mình không khách khí nhé, trong ba người, chỉ có cậu là giàu nhất, nhất định phải ‘bào’ cậu một bữa ra trò."

Gia thế của Trần Thanh ở Nhất Trung không có mấy ai sánh bằng, cha cô không chỉ là Cục trưởng Cục Văn hóa thành phố, mẹ cô cũng là một nữ cường nhân, kinh doanh rất nhiều nhà hàng khách sạn trong thành phố.

Cuộc hôn nhân của cha mẹ Trần Thanh được xem là sự kết hợp điển hình giữa chính trị và kinh doanh dưới thời đại này.

Nhưng sự kết hợp giữa chính trị và kinh doanh của bọn họ, là vì khi còn trẻ, họ đã yêu nhau và kết hôn vì tình yêu.

"Vậy bọn mình đi trước nha Lý Đan." Trần Thanh thu dọn xong, đứng dậy cùng Vương Nhan.

"Đi đi." Lý Đan cười đáp.

Hai người gật đầu, sau đó bước ra khỏi phòng học.

Lý Đan thu dọn sách vở xong, đợi các bạn học cùng lớp đến gọi, cô cũng rời khỏi phòng học.

Phòng học vốn dĩ ồn ào náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Khương Lộc Khê làm vài câu hỏi đầu tiên của tờ đề mà giáo viên Toán phát lúc sắp tan học, đến khi cô đặt bút xuống, ngẩng đầu lên thì trong phòng học đã không còn ai.

Cô dọn dẹp sách vở trên bàn, cất vào trong ngăn bàn, sau đó tắt đèn, khóa cửa phòng học rồi đi xuống lầu.

Bởi vì trong lớp có quy định người ra sau cùng phải tắt đèn, khóa cửa, nên Trương Hoàn cũng không cần phải đợi mọi người về hết rồi mới đi khóa cửa.

Cậu ta chỉ cần dùng chìa khóa mở cửa trước, sau đó để chìa khóa trên cửa, đợi người ra sau cùng khóa lại là được.

Thật ra Khương Lộc Khê còn muốn làm thêm bài tập một chút, nhưng thời gian không cho phép.

Cô phải về nhà sớm một chút, nếu không bà nội sẽ lo lắng.

Nhưng cô cũng không thể mang bài tập về nhà làm, bởi vì bà sợ cô thức khuya nên sẽ không cho cô làm bài tập vào buổi tối.

Vì vậy, Khương Lộc Khê mỗi tối đều phải tranh thủ làm bài tập ở trường một lúc, sau đó đạp xe thật nhanh về nhà.

Như vậy, vừa có thể làm bài tập, bà nội cũng sẽ không quá lo lắng.

Xuống đến sân trường, Khương Lộc Khê liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc xe đạp của mình.

Bởi vì trong nhà để xe chỉ còn mỗi chiếc xe của cô.

Khương Lộc Khê mở khóa, đạp xe rời khỏi trường.

An Thành những năm 2000, ban đêm vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều sao.

Ánh trăng và ánh sao hòa quyện vào nhau, kéo dài bóng người đi đường trên con đường nhỏ.

Mùa thu đến, hai bên đường la liệt lá vàng rơi.

"Trình ca, đây là lần đầu tiên tao tan học về cùng mày đó nha."

Trên đường về nhà, Chu Viễn vừa đi vừa nói với Trình Hành như một đứa trẻ.

Nói xong, y lại thở dài, đợi lúc Trình Hành đi đến trước mặt, y mới xoay người lại hỏi: "Trình ca, theo đuổi người ta bao nhiêu năm như vậy, mày thật sự muốn từ bỏ sao?"

Có lẽ người khác chỉ biết Trình Hành theo đuổi Trần Thanh hai năm ở cao trung, nhưng là bạn thân của Trình Hành ở Nhất Trung An Thành, Chu Viễn biết Trình Hành đã bắt đầu theo đuổi Trần Thanh từ hồi sơ trung, hơn năm năm rồi, Chu Viễn cảm thấy Trình Hành sẽ không dễ dàng quên Trần Thanh như vậy.

Hơn nữa, dựa vào sự hiểu biết của y về Trình Hành, hắn không phải là loại người dễ dàng bỏ cuộc, huống hồ theo Chu Viễn thấy, mấy năm nay, trong số những nam sinh tiếp cận Trần Thanh, Trình Hành là người thân thiết với cô ấy nhất, với gia thế và ngoại hình như Trần Thanh, chắc chắn không thiếu người đưa đón cô ấy, thế nhưng bao nhiêu năm qua, chỉ có mỗi Trình Hành làm được điều đó.

"Từ bỏ gì cơ?"

Trình Hành vừa mới nghĩ đến một số chuyện, không nghe rõ Chu Viễn đang nói gì.

"Từ bỏ Trần Thanh!"

"Trần Thanh?"

Trình Hành cười cười: "Chẳng có gì là từ bỏ hay không từ bỏ, bọn tao không hợp nhau."

Chu Viễn rõ ràng là không tin: "Không sao đâu Trình ca, tao thấy Trần Thanh cũng có ý với mày mà, tự dưng mày lại tỏ tình một cách đột ngột như vậy, nếu tao là con gái, tao cũng từ chối, ít nhất cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị chứ."

Xem ra cho dù Trình Hành có nói gì thì y cũng sẽ không tin.