Chương 21: Đạp chậm một chút (3)
Mà cũng không thể trách Chu Viễn không tin, bởi vì kiếp trước, sau khi bị Trần Thanh từ chối, Trìn Hành không hề bỏ cuộc, không chỉ không bỏ cuộc, mà chỉ vì cô đứng đợi hắn ở cửa một lúc, hắn đã cảm động đến mức chủ động làm hòa với cô.
Những ngày tháng sau này lại trở về như lúc trước.
Mỗi tối đều đưa cô về nhà, mỗi buổi chiều, nếu cô không muốn ra ngoài ăn cơm, hắn sẽ mua đồ ăn giúp cô và bạn bè.
Cuộc sống như vậy kéo dài bao lâu?
Kéo dài đến tận khi thi đại học xong, mỗi người một ngả.
Lúc đó, Trình Hành lại một lần nữa tỏ tình với Trần Thanh.
Thế nhưng, Trần Thanh lại nói với hắn những lời này: "Chúng ta không hợp nhau, hai ta không phải người cùng một thế giới."
Từ đó về sau, tuy hai người vẫn giữ liên lạc, nhưng rất ít khi gặp mặt.
Trình Hành là người có tự tôn, đã bị một người con gái từ chối hai lần, hắn sẽ không mặt dày bám lấy người ấy nữa, tình cảm của hắn không hề rẻ mạt, hắn cũng không phải loại liếm cẩu bám dai như đỉa.
Trước khi gia đình xảy ra biến cố, có lẽ mỗi năm hai người chỉ gặp nhau vào những dịp lễ Tết, vì quan hệ giữa hai gia đình nên mỗi khi tụ tập ăn uống mới gặp mặt, nhưng lúc đó, Trần Thanh đã là sinh viên của một trường đại học danh tiếng, còn Trình Hành chỉ là một tên du côn cắc ké, suốt ngày lông bông, chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết đánh nhau ẩu đả.
Chủ đề để nói chuyện ít đi, cơ hội nói chuyện cũng ít đi.
Nhưng quan hệ của hai người cũng không đến mức quá tệ, cho đến trước khi trọng sinh, có lẽ vẫn có thể coi là bạn bè.
Đôi khi gặp mặt, họ vẫn chào hỏi nhau đôi ba câu.
Vì vậy, Trần Thanh nói rất đúng, hai người họ thật sự không hợp nhau.
Nhưng kiếp trước Trình Hành phát hiện quá muộn, thế nên mới bỏ sót một cô gái khác ở đời sau đã xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của hắn.
Khi đó, Trình Hành nghe Khương Lộc Khê xuất gia mà tràn đầy ân hận, hận mình tại sao thời đi học không quen biết cô sớm một chút, trở thành bạn bè với cô sớm một chút, bởi vì như vậy, nói không chừng còn có thể an ủi cô, để cô không cần quá bi sầu mà xuất gia lánh đời trong cửa Phật.
"Ê, Trình ca, mày nói người giống như chúng ta, tương lai sẽ có kết cục gì? Đôi khi tao rất hâm mộ những người có thành tích học tập tốt, thật ra tao cũng muốn cố gắng, cũng muốn giống như họ, giành được thành tích tốt cho cha mẹ nở mày nở mặt, trở thành hy vọng của cha mẹ." Chu Viễn nói.
Trình Hành cười hỏi: "Vậy vì sao không cố gắng lên?"
Chu Viễn sau khi thi đại học xong thì đi học cao đẳng, nhưng y cũng không học hết cao đẳng, lại đi theo đám bạn đi vào miền Nam làm công, về sau Trình Hành dựa vào viết sách kiếm được tiền, mới gọi y đến chỗ mình.
Trình Hành vốn muốn giao phó trọng trách, nhưng bởi vì y học ít, rất nhiều thứ cũng không biết, Trình Hành chỉ có thể để y đi theo bên cạnh mình, làm một ít công việc trợ lý, tuy tiền lương mỗi tháng không nhiều, nhưng Trình Hành đều chuẩn bị nhà và xe cho y.
Thực sự quen biết Chu Viễn là chuyện của năm lớp mười một, mặc dù lúc lớp mười, vì y cũng lăn lộn, từng nhận thuốc lá và nước y đưa, nhưng cơ hội gặp mặt rất ít, bởi vì lúc đó địa vị của y còn chưa tới mức có thể vây quanh Trình Hành.
Lớp mười một phân ban, Trình Hành trở thành bạn cùng bàn với y, hai người mới tính là chính thức quen biết.
Thật ra, lúc thành tích của Chu Viễn lúc vừa tới An Thành cũng không tệ, nếu không, y cũng chẳng thể thi đỗ vào Nhất Trung, nhưng mỗi trường mỗi lớp đều có người thành tích vốn rất kém, nhưng cuối cùng thành tích tiến bộ vượt bậc trở nên rất tốt, đương nhiên, cũng không thiếu người có thành tích tốt như Chu Viễn, nhưng chỉ sau một học kỳ đã trở thành học sinh cá biệt trong lớp.
Mà thành tích học tập muốn từ kém biến thành tốt rất khó, nhưng muốn từ tốt biến thành kém, vậy thì quá đơn giản.
"Đi theo tao mà học tập cho tốt đi, làm một tên côn đồ không có tương lai đâu." Trình Hành nhìn y cười nói.
Nếu Chu Viễn có thể học thêm chút kiến thức, như vậy về sau cũng tiện giúp hắn một chút.
Trọng sinh rồi, thứ không thiếu nhất chính là cơ hội.
Mà có cơ hội, còn sợ sẽ thiếu tiền sao?
"Lời này người khác nói tao tin, nhưng từ trong miệng mày nói ra, tao không tin." Chu Viễn cười hắc hắc.
"Vậy được, chỉ cần kỳ thi giữa kỳ này tao có thể thi vào top năm mươi của lớp, mày phải học hành cho tử tế, oke không?"
"Được, không thành vấn đề."
Top năm mươi trong lớp cũng không phải dễ như vậy, Nhất Trung vốn là nơi tập trung nhân tài, tuy rằng lớp mười hai chỉ có hơn bảy mươi học sinh, nhưng trừ đi mười mấy người thành tích đặc biệt kém, còn lại năm sáu mươi người, người nào đặt ở trường học khác cũng đều là học bá, đều được coi như bảo bối mà bồi dưỡng.
Trình Hành muốn chỉ dùng nửa năm thi vào top năm mươi, căn bản là bất khả thi.
Cho nên Chu Viễn cũng chỉ coi hắn là đang nói đùa mà thôi.
Đúng vào lúc này, một chiếc xe đạp lao nhanh qua bên cạnh bọn họ, cuốn theo một trận bụi mù.
"Mẹ nó, đứa nào vậy, tối rồi còn đạp xe như ăn cướp, không sợ đâm chết người ta hay sao?"
Chu Viễn đang muốn tiếp tục chửi rủa, bỗng nhiên nói: "Ê, Trình ca, là Khương Lộc Khê kìa."
Trình Hành ngẩng đầu nhìn lại, người đạp xe với tốc độ bàn thờ kia không phải Khương Lộc Khê thì còn là ai.
"Ê."
Trình Hành khum hai tay lại hét lớn.
Khương Lộc Khê đang đạp xe muốn nhanh chóng về nhà, nghe vậy thì quay đầu lại.
"Đừng đạp nhanh quá, chậm một chút." Trình Hành nhắc nhở.
Thế là Khương Lộc Khê bèn tăng tốc độ nhanh hơn.
Chẳng lẽ cậu ta muốn đổi ý muốn đánh mình sao?
Mình không ngốc, làm sao lại thật sự dừng lại để cậu ta đánh.
Hơn nữa, chiều nay mình đã giúp cậu ta rồi.