Chương 19: Đạp chậm một chút (1)
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến tiết tự học tối thứ hai.
Buổi sáng bọn họ có một tiết tự học, bốn tiết buổi sáng, buổi trưa có một tiết tự học, tiết tự học buổi trưa này rất dài, bởi vì ở lớp 10 và mười một, giữa trưa mùa hè ăn cơm xong đến tiết học đầu tiên buổi chiều là khoảng thời gian dùng để nghỉ trưa.
Khoảng thời gian dùng để nghỉ trưa này ước chừng hơn một giờ.
Nhưng đến lớp 12, khoảng thời gian vốn dùng để nghỉ trưa lại bị giáo viên đổi thành tiết tự học buổi trưa.
Buổi chiều là bốn tiết học, mà buổi tối lại là hai tiết tự học nữa.
Cho nên đến lớp 12, cộng thêm buổi tự học trưa là có hơn mười hai tiết học.
Nhưng cho dù là như vậy, vẫn có rất nhiều học sinh cảm thấy thời gian gấp rút, trước khi bắt đầu tiết tự học sáng sẽ đến lớp học thuộc lòng thêm nhiều sách vở hơn, sau khi tiết tự học tối kết thúc thì ở lại lớp làm thêm chút bài tập.
Trong thành phố nghèo nàn lạc hậu như An Thành này, rất nhiều đứa trẻ đã từng chứng kiến sự vất vả của cha mẹ mình từ khi sinh ra, bọn chúng tin tưởng vào câu nói "Học tập thay đổi vận mệnh, kiến thức tạo ra tương lai" được viết trên tường trường học một cách không chút nghi ngờ.
Ai cũng không muốn cuộc sống sau này sẽ phải “bán mặt cho đất bán lưng cho trời” trên công trường đầy nắng và gió, cũng không muốn ở lại quê hương nghèo khó lạc hậu này để cày cấy, bởi vì những người sinh sống ở nơi này, ai cũng đều biết làm ruộng vất vả như thế nào.
Câu nói "Nhà nông ít tháng nhàn rỗi" quả thực không sai chút nào.
Cho nên dù là đám học sinh cá biệt chỉ thích đánh nhau ẩu đả, chúng có thể không sợ giáo viên, cũng có thể chống đối giáo viên, thậm chí coi đây là chiến tích vẻ vang, nhưng mỗi đứa đều sợ một câu gọi điện thoại của giáo viên cho cha mẹ.
Khi cha mẹ dùng ngữ khí “hận sắt không thành thép” để nói với con mình về sự vất vả khi họ phải làm công kiếm tiền, cho dù là đứa con cứng đầu cứng cổ đến đâu cũng sẽ bị khuất phục ngay lúc đó.
Hơn nữa, phần lớn trong số những người có thể thi đậu Nhất Trung An Thành đều gánh trên vai kỳ vọng của rất nhiều người trong nhà, ngoại trừ những người đi cửa sau giống như Trình Hành, ai mà thi đậu vào ngôi trường này chẳng phải là nhân tài kiệt xuất chứ?
Người như vậy, một thị trấn đôi khi chỉ có một hai người.
Giống như Vương Thành đã nói, phần lớn trẻ con ở chỗ cậu ta đừng nói là thi đậu Nhất Trung, ngay cả việc hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc cũng rất ít, mà trong số những người còn lại vẫn đang học cao trung, cũng chỉ có cậu và Khương Lộc Khê thi đậu Nhất Trung An Thành. Trường hợp này đã được xem như vô cùng hiếm thấy, rất nhiều thị trấn ở nông thôn có khi cả một người như vậy cũng không có.
Thật ra rất nhiều lúc, nếu như biến cố gia đình ở kiếp trước không khiến mẹ hắn phải lao lực quá mức mà sinh bệnh nặng, Trình Hành còn cảm thấy đó là một chuyện tốt, bởi vì chuyện đó đã dạy cho hắn cách trưởng thành, cũng giúp hắn nhận ra bộ mặt thật của xã hội.
Nếu như cứ dựa dẫm vào cha mẹ, tiếp tục sống cuộc sống vô lo vô nghĩ như vậy, cuộc đời của hắn sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nếu như không có thành công ở kiếp trước, không có biến cố ở kiếp trước, cho dù có được sống lại thì hắn có thể làm được gì, chẳng phải cũng giống như kiếp trước, lại một lần nữa bước vào con đường cũ hay sao? Có thể sẽ giàu có hơn kiếp trước một chút, nhưng ý nghĩa cuộc sống cũng chẳng có gì thay đổi.
"Đợi chút nữa đừng về vội, đi cùng tao." Trình Hành nói.
Nhà Chu Viễn cách trường học hơi xa một chút, đi bộ có lẽ phải mất hai mươi phút, nhưng mà lại cùng đường với Trình Hành, hôm qua tên này đã bỏ hắn lại rồi chuồn mất, hôm nay không thể để y chạy thoát nữa.
"Hôm qua không phải muốn để mày ở riêng với Trần Thanh sao? Trước đây tao muốn đi cùng mày, mày lúc nào cũng xua đuổi tao."
Nói xong, Chu Viễn còn hờn dỗi: "Bây giờ thì nhớ đến tao rồi?"
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, mày đi hay không?" Trình Hành bực bội hỏi.
Là con trai sao mà cứ nhỏ nhen như con gái?
"Đi đi đi, chắc chắn là đi rồi, he he, tao chỉ oán trách một câu thôi mà."
Trình Hành thu dọn bàn học, khép quyển truyện ma Chu Viễn cho hắn mượn lại, định trả cho y.
Nhưng vào lúc này, Khương Lộc Khê bước qua đám đông, đi tới chỗ hắn.
Đôi mắt cô trong veo như nước mùa thu nhìn về phía bàn của Trình Hành.
Cô muốn trả lại chai nước ngọt và cái bánh bao mà Trình Hành mua cho cô lúc tan học chiều nay.
Nhưng vừa liếc mắt qua, Khương Lộc Khê đã nhìn thấy quyển truyện ma vừa mới được khép lại trên bàn Trình Hành.
Quyển truyện ma này lúc chưa khép lại thì không sao, vừa khép lại, bìa sách với những hình vẽ rất dung tục đã hiện ra hết.
Khương Lộc Khê ngẩn người, ngay sau đó đôi tai nhỏ nhắn xinh xắn của cô đỏ ửng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Thấy sắc mặt cô dần trở nên lạnh lùng, Trình Hành vội vàng hỏi: "À ừm, tôi nói quyển sách này là của Chu Viễn, cả quyển sách hôm qua tôi xem cũng là mượn của Chu Viễn, những thứ vẽ trên đó cũng là do nó vẽ, cậu tin không?"
"Chai nước ngọt với cái bánh bao cậu mua cho tôi chiều nay."
Khương Lộc Khê đặt đồ trên tay lên bàn hắn, sau đó xoay người rời đi.
Trình Hành: "..."
"Chu Viễn, cái thằng đáng ghét, mua sách gì không mua, lại đi mua loại sách này." Trình Hành tức giận nói.
Chu Viễn rụt cổ lại, y rất muốn nói một câu "Sách không hay mà mày còn đọc suốt cả buổi tối".
Nhưng Trình Hành hiện tại đang tức giận, y không dám nói ra câu đó.
"Cậu ấy không ăn thì mày ăn đi, đỡ lãng phí."
Trình Hành mở chai Coca chưa khui ra, uống ừng ực một hơi, sau đó ném cái bánh bao mà Khương Lộc Khê để trên bàn cho y.
Chu Viễn nhận lấy cái bánh bao, im lặng ăn hết.
Nói thật, tối nay y chỉ ăn một bát hoành thánh, sau hai tiết tự học buổi tối, y cũng hơi đói.
Chu Viễn ăn bánh bao xong, hai người đứng dậy ra khỏi phòng học.