Chương 18: Xót xa (2)
Về đến lớp, Trình Hành đưa bánh bao và chai Coca mua được cho Khương Lộc Khê.
Ai ngờ Khương Lộc Khê lại lắc đầu không nhận.
Cô lạnh nhạt nói: "Vừa rồi tôi đã giúp cậu, cậu không gây thêm phiền phức cho tôi nữa là hai chuyện này coi như huề nhau rồi, tôi không cần những thứ này đâu."
Trình Hành không để ý đến cô, đặt bánh bao và nước ngọt lên bàn cô rồi bỏ đi.
Khương Lộc Khê nhìn bánh bao và Coca trên bàn thở dài, cô muốn trả lại cho Trình Hành, nhưng lúc này học sinh đã lục tục từ căn tin quay trở lại lớp gần hết rồi, bây giờ mà mang đi trả chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý, cô đành phải đợi đến tối tan học rồi trả lại cho hắn vậy.
Không phải đồ của mình, Khương Lộc Khê sẽ không nhận, huống hồ người tặng những thứ này cho cô lại là Trình Hành, cô thật sự không hề muốn dính líu gì đến Trình Hành.
Hết tiết tự học buổi tối đầu tiên, Trình Hành ra khỏi lớp đi dạo ở hành lang.
Trăng sáng vằng vặc, gió thu thổi nhẹ.
Trình Hành dựa người vào lan can nhìn xuống sân trường náo nhiệt tràn đầy sức sống.
Trình Hành rất thích khung cảnh trước mắt này, những thiếu niên thiếu nữ ở độ tuổi mười bảy đôi mươi vai kề vai, tay trong tay đi dạo trong sân trường, mang đến cảm giác thanh xuân phơi phới.
"Trình ca, Vương Thành đến rồi." Chu Viễn nói.
Trình Hành quay đầu lại, thấy một nam sinh đeo kính, ăn mặc giản dị, dáng người có hơi gầy yếu đi tới.
"Trình ca." Cậu ta gọi.
Trình Hành hỏi: "Nghe nói cậu là người Bình Hồ đúng không?"
"Vâng." Vương Thành đáp.
"Vậy nhà cậu cách nhà Khương Lộc Khê có xa không?"
"Không xa lắm, chỉ cách một con phố thôi."
"Cậu có hiểu về Khương Lộc Khê không?"
"Cũng tạm, Bình Hồ không lớn lắm, cơ bản những người sống ở đó đều quen biết nhau."
"Kể cho tôi nghe về những gì cậu biết về Khương Lộc Khê đi, ví dụ như gia cảnh của cậu ấy, hay những chuyện cậu biết về cậu ấy, chuyện gì cũng được."
"Vâng."
Vương Thành gật đầu rồi nói: "Thật ra mọi người không biết chứ Khương Lộc Khê rất xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp."
Trình Hành bật cười: "Chuyện này chúng tôi biết rồi."
"Ồ."
Vương Thành đáp: "Vậy thì mình sẽ nói về gia cảnh của cậu ấy. Gia cảnh nhà Khương Lộc Khê rất đơn giản, trong nhà chỉ có cậu ấy sống với bà nội. Trước khi học cao trung, cậu ấy đều do bà nội nuôi ăn học."
"Vậy cha mẹ cậu ấy đâu?" Trình Hành hỏi.
"Haiz."
Vương Thành thở dài: "Mọi người không biết chứ, cha mẹ của Khương Lộc Khê mất trong một vụ tai nạn từ khi cậu ấy còn học tiểu học. Cha mẹ Khương Lộc Khê sau khi sinh cậu ấy ra thì vì nhà nghèo nên phải đi làm xa, một năm thậm chí là hai năm mới về nhà một lần.
Người dân Bình Hồ đa phần đều đến các công trường xây dựng ở Hải Thành làm công. Năm đó, khi đang làm việc trên công trường, cha của Khương Lộc Khê không may bị trượt chân ngã xuống, mẹ Khương Lộc Khê vì cứu ông ấy nên hai người đã cùng nhau ngã từ trên tầng xuống.
Tên Khương Lộc Khê nghe hay đúng không? Nơi cha mẹ của Khương Lộc Khê làm việc ở Hải Thành có tên là thị trấn Lộc Khê, hồi đó rất nhiều người Bình Hồ đến Hải Thành làm công đều ở đó. Cha mẹ của Khương Lộc Khê sinh cậu ấy ra ở thị trấn Lộc Khê, vì vậy nên đặt tên cho cậu ấy là Khương Lộc Khê."
"Ngoài ra còn chuyện gì nữa không?" Một lúc lâu sau Trình Hành mới hỏi tiếp.
Vương Thành kể tiếp: "Ngoài ra thì không còn gì nữa. Chuyện thành tích học tập của Khương Lộc Khê rất giỏi thì mọi người đều biết rồi, cậu ấy còn rất chăm chỉ học hành. Bà nội của Khương Lộc Khê tuổi đã cao, sức khỏe lại yếu, không thể nào lo cho cậu ấy học lên cao trung được. Là do cậu ấy đã thi đỗ thủ khoa đầu vào của thành phố, không chỉ được miễn học phí ở Nhất Trung mà còn được nhận mấy chục triệu tiền thưởng nữa.
Nhưng mà số tiền đó cậu ấy đều dùng để chữa bệnh cho bà nội hết rồi, bây giờ chắc cũng không còn bao nhiêu. Nếu không cậu ấy cũng đâu cần phải vất vả đi làm thêm hai công việc trong dịp hè như vậy. Không chỉ vậy, mỗi khi đến thứ bảy hay chủ nhật, cậu ấy còn đạp xe đến các nhà sách tìm việc dạy kèm nữa."
Nói xong, Vương Thành ngẩng đầu lên nhìn Trình Hành: "Trình ca, có câu này có thể sẽ khiến cậu giận, nhưng dù thế nào thì cũng mong cậu đừng trêu chọc Khương Lộc Khê nữa. Cuộc sống của cậu ấy đã đủ khổ rồi, Khương Lộc Khê và cậu, hay Trần Thanh, không phải là người cùng một thế giới đâu."
"Cậu nói ‘đừng trêu chọc Khương Lộc Khê nữa’ là có ý gì?" Trình Hành cười hỏi.
"Mình không biết là tối nay cậu gọi mình đến đây hỏi những chuyện này là vì bị Trần Thanh từ chối nên muốn chuyển hướng sang theo đuổi Khương Lộc Khê hay không.
Nếu cậu muốn theo đuổi Khương Lộc Khê thì mình khuyên cậu đừng làm vậy, Khương Lộc Khê sẽ không thích cậu, cũng sẽ không ở bên cậu đâu. Vì cậu ấy sẽ không yêu đương khi đang học cao trung, hơn nữa, cậu làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy."
Vương Thành mím môi rồi lại nói tiếp: “Trình ca, Khương Lộc Khê đã khổ lắm rồi, mong cậu buông tha cho cậu ấy."
"Cậu không giống ngày thường chút nào nhỉ." Trình Hành cười nói.
Vương Thành vốn là người nhút nhát yếu đuối, trước giờ chưa từng dám nói những lời như vậy trước mặt Trình Hành.
"Cậu ấy quá đáng thương." Vương Thành đáp.
"Không phải, là cậu thích Khương Lộc Khê."
"Tôi, tôi, tôi nào có." Khuôn mặt Vương Thành nhanh chóng đỏ bừng.
Trình Hành vỗ vai cậu ta: "Rồi rồi, ngại ngùng cái gì chứ. Thích một người không có gì sai cả, huống hồ người đó lại là một cô gái ưu tú như vậy. Hơn nữa hai người lại là đồng hương, thích cậu ấy cũng là chuyện bình thường mà, chẳng lẽ cậu không thích Khương Lộc Khê? Những nam sinh trạc tuổi cậu ở Bình Hồ cũng không ai thích cậu ấy chắc?"
"Vâng, đúng là ai cũng thích cậu ấy, nhưng chẳng ai dám thổ lộ hay làm phiền đến cậu ấy." Vương Thành gật đầu.
"Không phải vừa rồi cậu còn nói là cậu không thích sao?"
Vương Thành lại đỏ mặt, ấp úng không nói nên lời.
Một lúc sau, cậu ta mới mở miệng: "Thật ra Khương Lộc Khê chính là động lực cho rất nhiều nam sinh ở Bình Hồ bọn mình. Nam sinh ở Bình Hồ bọn mình từng có một lời ước hẹn, sau này ai có thành tích học tập tốt nhất, ai thành công nhất, kiếm được nhiều tiền nhất thì người đó sẽ theo đuổi Khương Lộc Khê, để cậu ấy được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn."
"Vậy đến bây giờ ai là người gần đạt được mục tiêu đó nhất?" Trình Hành tò mò hỏi.
Vương Thành thở dài: "Chỗ của bọn mình nghèo lắm, rất nhiều người học chưa hết sơ trung đã nghỉ học rồi. Đến cao trung, số người còn đi học chỉ đếm trên đầu ngón tay."
"Nhưng trong số đó người có hy vọng nhất chính là cậu, có lẽ toàn bộ Bình Hồ, ngoài Khương Lộc Khê ra thì chỉ có mỗi cậu thi đỗ vào Nhất Trung thôi nhỉ?"
"Vâng, ngoài Khương Lộc Khê ra thì chỉ có mỗi mình thôi."
"Cố lên." Trình Hành mỉm cười.
Mỗi một đoạn tình cảm chân thành đều đáng được tôn trọng.
Chàng trai từng yếu đuối nhút nhát như vậy, khi bảo vệ người mình thích lại dám nói những lời đó trước mặt Trình Hành.
Nếu là Trình Hành của trước đây, khi bị Trần Thanh từ chối, sau đó lại bị cậu ta vạch trần vết sẹo lòng thì chắc chắn sẽ không giữ được sự bình tĩnh và điềm đạm như lúc này.
Trình Hành ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Thời gian trôi qua thật nhanh, xoay người một cái mà mùa hè đã trở thành câu chuyện xưa, mùa thu đã trở thành bức tranh phong cảnh thời đại.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi xót xa.