Chương 17: Chao Xìn! 2010

Chương 17: Xót xa (1)

Coca năm 2010 cũng giống như đời sau, đều bán ba tệ.

Hình như chỉ có giá đồ uống là không tăng trong suốt những năm qua.

Lúc này, bánh bao bán ở ngoài trường, hai cái bánh bao thịt một tệ, nếu chỉ mua bánh bao chay thì một tệ được ba cái.

Bốn tệ đối với Trình Hành mà nói thì chẳng đáng là bao, buổi trưa hắn ăn một bát mì ở ngoài trường cũng hết bốn tệ rồi.

Nhưng mà không phải học sinh nào cũng có đủ điều kiện để ăn mì ở ngoài trường.

Đối với những đứa trẻ nhà nghèo như Khương Lộc Khê, bốn tệ có thể là tiền ăn cả ngày của cô.

An Thành rất nghèo, rất nhiều học sinh của Nhất Trung An Thành đều đến từ nông thôn.

Năm 2010, Trình Hành từng nhìn thấy rất nhiều học sinh tự mang theo một chai dầu ớt do nhà tự làm, sau đó chỉ ăn bánh bao chấm dầu ớt.

Đối với rất nhiều học sinh mà nói, một chai tương cà trộn với bánh bao có lẽ là món ăn ngon nhất ở trường.

"Tôi nhờ cậu mua giúp thì không cần cậu trả tiền đâu." Trình Hành nói.

"Vậy tôi giúp cậu." Khương Lộc Khê nói.

Đúng lúc này, Lý Đan nhìn Khương Lộc Khê, hỏi: "Trình Hành nói cậu nhờ cậu ta mua đồ giúp, có thật không?"

Khương Lộc Khê khẽ gật đầu, đáp: "Ừm."

Nếu như không phải bỏ tiền ra mà chỉ cần gật đầu một cái là có thể thoát khỏi một trận đòn của Trình Hành, Khương Lộc Khê cảm thấy rất đáng.

Lý Đan không nói gì nữa.

Mà đúng lúc này, Trịnh Hoa đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ phòng học.

"Trình Hành, em ra đây một lát." Trịnh Hoa cau mày nói.

Trình Hành đi ra khỏi phòng học, đi theo Trịnh Hoa đến văn phòng.

Trịnh Hoa ngồi xuống, cầm một quyển vở bài tập lên chấm điểm.

"Vừa tan học xong không lo ăn cơm, tụ tập trong phòng học làm gì?" Trịnh Hoa hỏi.

"Trần Thanh nhờ em mua đồ ăn giúp ạ." Trình Hành đáp.

"Vậy em đi tìm Khương Lộc Khê làm gì?" Trịnh Hoa lại hỏi.

"Trần Thanh nhờ em mua đồ ăn giúp nhưng em từ chối, bởi vì Khương Lộc Khê đã nhờ em mua đồ giúp rồi, Trần Thanh không tin, nên em bảo bọn họ tự đi mà hỏi Khương Lộc Khê." Trình Hành giải thích.

Trịnh Hoa dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn Trình Hành, nói: "Khương Lộc Khê không ăn cơm tối, nên chắc chắn là không thể nào nhờ em mua đồ ăn giúp được."

Trình Hành: "..."

Lần này Trình Hành thật sự cạn lời, hắn không ngờ Khương Lộc Khê lại không ăn cơm tối.

"Trình Hành, Khương Lộc Khê không giống các em, gia đình các em đều có điều kiện, cho dù có học hành không ra gì, thi không đậu đại học thì dựa vào cha mẹ, sau này cuộc sống cũng sẽ không đến nỗi nào.

Nhưng Khương Lộc Khê thì khác, hoàn cảnh của bạn ấy rất đáng thương, cha mẹ mất sớm, trong nhà chỉ còn bạn ấy và bà nội nương tựa lẫn nhau, vì vậy con đường duy nhất của bạn ấy chính là học tập, chỉ có học mới có thể thay đổi số phận, sắp thi đại học rồi, Trình Hành, thầy mong em đừng quấy rầy bạn nữa.

Tuy rằng em không thích học hành, lại còn thích đánh nhau, nhưng em chưa bao giờ bắt nạt bạn cùng lớp, nên thầy tin em cũng sẽ không bắt nạt Khương Lộc Khê, đúng không?"

Là giáo viên đã giảng dạy ở Nhất Trung hơn mười năm, Trịnh Hoa biết rất rõ cách dạy dỗ những học sinh như Trình Hành, những học sinh như vậy không thể dồn ép quá mức, nếu không sẽ xảy ra chuyện, ép quá thì sẽ phản tác dụng.

Lúc mới bắt đầu đi dạy, Trịnh Hoa cũng tự tin rằng mình có thể dạy dỗ được tất cả học sinh trong lớp, ông sẽ không bỏ rơi bất kỳ học sinh nào, nhưng cho đến một ngày, có một học sinh bị bạn cùng lớp bắt nạt đến tìm ông, sau đó ông đã mạnh tay dạy dỗ học sinh kia một trận, kết quả là ngày hôm sau, học sinh bị bắt nạt kia bị người ta đánh đến mức phải nhập viện.

Từ đó về sau Trịnh Hoa mới hiểu ra, có những học sinh dạy mãi không được, có những đứa càng dạy dỗ thì chúng lại càng trở nên ương ngạnh, nếu nghiêm khắc quá mức có thể sẽ phản tác dụng.

Vì vậy, đây chính là nguyên nhân vì sao rất nhiều giáo viên khi gặp phải những học sinh cá biệt hay học hành không ra gì thì đều lựa chọn cách mặc kệ, bởi vì chỉ có như vậy thì chúng mới ít gây chuyện đi một chút.

Hơn nữa, việc quản lý những học sinh như vậy rất tốn thời gian, không thể vì một vài học sinh cá biệt mà làm ảnh hưởng đến tiến độ học tập của cả lớp.

Vì vậy, một khi giáo viên đã quyết định bỏ mặc học sinh nào, thì cho dù học sinh đó có đọc tiểu thuyết trên lớp hay làm gì đi chăng nữa, chỉ cần không ảnh hưởng đến trật tự của lớp học thì họ sẽ không quan tâm.

Các anh chị có làm bài tập hay không, có đến lớp tự học buổi sáng hay không, tôi cũng sẽ không quản các anh chị nữa.

Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều học sinh trong trường bị bắt nạt lại không dám nói cho giáo viên biết.

Không báo giáo viên, bị bắt nạt cũng đành chịu.

Nói cho giáo viên, có khả năng sẽ bị trả thù thảm hơn.

Bởi vì giáo viên có thể giúp đỡ học sinh lúc đó, nhưng không thể nào ở bên cạnh bảo vệ học sinh 24/7 được.

Trịnh Hoa không muốn quản giáo Trình Hành quá mức về vấn đề này nữa, tránh để hắn nóng nảy rồi đi trêu chọc Khương Lộc Khê quá trớn.

Cho dù là Trình Hành hay Chu Viễn thì đều nằm trong danh sách đen mà Trịnh Hoa không muốn quản giáo nữa rồi.

Chính vì vậy nên trước đây dù Trình Hành có đi trễ bao nhiêu lần, Trịnh Hoa cũng không thèm hỏi đến.

Có thể là vì thành tích môn Ngữ văn của Trình Hành vẫn tạm được nên thỉnh thoảng ông vẫn nói hắn vài câu.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

"Thầy cứ yên tâm, em sẽ không bắt nạt bạn ấy đâu."

Sau một hồi im lặng, Trình Hành mở miệng.

Có thể nói, nếu không có Khương Lộc Khê thì sẽ không có Trình Hành đổi đời của kiếp trước, vậy nên hắn nào dám đi bắt nạt Khương Lộc Khê chứ?

Nhưng trước đây hắn chỉ biết gia cảnh của Khương Lộc Khê không được tốt, cuộc sống trước khi tốt nghiệp đại học rất khó khăn, dù là cao trung hay đại học thì nghe nói đều dựa vào học bổng mới học xong.

Lúc này nghe Trịnh Hoa nói, hắn mới biết hóa ra hoàn cảnh của Khương Lộc Khê lại bi thảm đến vậy.

Trình Hành bỗng nhiên có chút hiểu vì sao kiếp trước cô lại xuất gia.

Nếu bà nội đã nuôi cô ăn học cũng qua đời, như vậy trên thế giới này, cô sẽ không còn người thân nào nữa.

Cảm giác lẻ loi trơ trọi một mình như vậy đúng là quá mức tàn nhẫn.

"Được rồi, có câu này của em là đủ rồi. Thôi, xuống căn tin ăn cơm đi." Trịnh Hoa nói.

Trình Hành gật đầu rồi ra khỏi văn phòng.

Chu Viễn vẫn luôn đứng đợi hắn ở ngoài cửa văn phòng, không đi đâu cả.

"Lão Trịnh nói gì với mày vậy?" Nhìn Trình Hành đi ra từ văn phòng, Chu Viễn tiến đến hỏi.

"Không có gì."

Trình Hành gãi đầu nói: "Hết tiết tự học buổi tối đầu tiên, mày bảo Vương Thành đến chỗ tao một chuyến."

"Được, lát nữa ăn cơm xong tao sẽ bảo người đi nói với cậu ta."

"Ừm." Trình Hành gật đầu.

Hai người ra khỏi trường, đến quán hoành thánh ở ngoài trường ăn. Ăn xong, Trình Hành đến quán bán bánh bao bên cạnh mua hai cái bánh bao thịt rồi mua thêm ba chai nước.

Đưa một chai nước cho Chu Viễn, Trình Hành về trường trước.