Chương 16: Bốn tệ
"Trình ca, vừa nãy mày đi đâu vậy, trưa nay sau khi giúp Cao Hải giải quyết xong việc, Cao Hải muốn mời bọn mình đi ăn một bữa, kết quả là tìm mày cả buổi cũng không thấy đâu, tao cứ tưởng mày đi tiệm net rồi, vừa nãy đến tiệm net cũng không thấy mày." Chu Viễn hỏi.
"Tao đi hiệu sách mua vài quyển sách." Trình Hành đáp.
"Sách gì vậy? Lại ra tiểu thuyết mới hả? Cho tao xem nào, tao vừa mới đọc xong Bàn Long, giờ vẫn chưa tìm được truyện nào hay để đọc."
"Mày chắc chắn là muốn xem không?"
"Xem chứ, xem chứ, truyện Trình ca mua tuyệt đối là truyện hay."
"Nói về chất lượng, đúng là còn cao hơn bất kỳ quyển tiểu thuyết nào mà mày từng xem."
Trình Hành vừa nói vừa đưa hai quyển sách toán lớp 5 lớp 6 mà hắn vừa mua cho Chu Viễn.
Đây là sách do hàng vạn con người vận dụng vô số trí tuệ biên soạn ra, trên đời này đương nhiên không có mấy quyển sách có thể so sánh được với sách giáo khoa thực nghiệm tiêu chuẩn bắt buộc chín năm.
Nhưng khi Chu Viễn cầm sách tới thì trợn tròn mắt.
"Đây là…Toán tiểu học?"
"Ừ." Trình Hành gật đầu.
"Vậy tao đọc lại Cực Phẩm Công Tử vậy."
Nói xong, Chu Viễn lấy quyển "Cực Phẩm Công Tử" mà không biết y đã đọc bao nhiêu lần ra.
Trình Hành mỉm cười, cầm sách lên tiếp tục xem.
Nhưng dù chỉ là toán học lớp 5 lớp 6, Trình Hành nhìn mãi vẫn không hiểu gì.
Hắn xem một hồi, tay đã vò đầu bứt tóc không biết bao nhiêu lần.
Hắn cứ tưởng rằng, toán học lớp 5 lớp 6 chỉ cần nhìn đề bài và hướng dẫn giải là có thể tự học được, nhưng trên thực tế thì hắn đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi, nếu như không có người giảng giải, những phương trình này hắn vẫn không tài nào hiểu được.
Trình Hành cũng không mặt dày đến mức cầm một quyển sách toán tiểu học đi hỏi giáo viên.
Hơn nữa, sắp đến kỳ thi đại học rồi, giáo viên dạy toán bận như vậy, chắc chắn cũng sẽ không dạy lại từ toán tiểu học cho hắn.
Xem ra chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ đông nghỉ hè đi tìm một lớp học bổ túc.
Đây là biện pháp tốt nhất mà Trình Hành có thể nghĩ ra.
May mà thời điểm hắn được trọng sinh là học kỳ 1 của lớp 12, nếu là học kỳ 2 của lớp 12, chỉ có nửa năm, cho dù Trình Hành có cố gắng đến mấy cũng không có khả năng học hết toàn bộ số kiến thức bị hổng trong những năm qua.
"Cho tao mượn quyển sách đọc nào." Trình Hành nói.
Chu Viễn đưa cho hắn một quyển "Dị Thế Ma Võ Lưu Manh".
Trình Hành tùy tiện lật xem, sau đó ném trả sách cho Chu Viễn, hỏi: "Còn sách nào khác không?"
Tuy rằng quyển sách này là thể loại dị giới, ma pháp song tu võ thuật đang thịnh hành, nhưng cứ cách vài chương lại xuất hiện một đoạn cảnh người lớn, ai mà chịu nổi chứ, thời tiết đang nóng nực mà đọc mấy thứ truyện này khiến Trình Hành toát hết cả mồ hôi.
“Có quyển nào đừng là truyện dài không?”
Trình Hành thật sự không muốn đọc tiểu thuyết mạng của thời đại này cho lắm.
"Còn truyện ma nữa."
Chu Viễn lấy từ trong ngăn bàn ra một quyển truyện ma mỏng đưa cho Trình Hành.
Mắt Trình Hành sáng lên, thứ này có vẻ hay hơn nhiều so với tiểu thuyết trong ngăn bàn của Chu Viễn.
Tuyển tập truyện ma này rất ngắn, nhưng đều rất rùng rợn, là loại sách nhỏ điển hình, bìa sau còn in rất nhiều hình ảnh không dành cho trẻ em.
Nhưng nội dung câu chuyện thì rất đặc sắc, Trình Hành đã dành cả buổi chiều để đọc quyển truyện ma này.
"Chút nữa mày định ăn gì?" Tan học buổi chiều, Chu Viễn hỏi.
"Ăn gì cũng được." Trình Hành đáp.
"Vậy đi ăn hoành thánh đi, tao mời."
"Oke, hiếm lắm mới thấy tiểu tử mày hào phóng mời người khác ăn." Trình Hành cười nói.
"Nào có, không phải là nhờ phúc của Trình ca mày sao, được Cao Hải mời ăn một bữa, lại còn được cho một gói thuốc lá."
"Thôi đi, mày cũng đâu có ăn không của người ta, việc này là do mày ra tay giải quyết, người ta mời mày ăn cơm, cho mày thuốc lá là chuyện bình thường, ngược lại phải nói tao mới là người được hưởng không một gói thuốc lá."
Chu Viễn cười cười, không nói gì nữa.
Chuyện này có thể giải quyết dễ dàng như vậy là nhờ vào ai, trong lòng Chu Viễn rất rõ.
Hôm nay, sau khi đi tìm hiểu thì y mới biết được lý do vì sao Cao Hải lại đến tìm Trình Hành giúp đỡ, thì ra mâu thuẫn giữa hai người họ lớn như vậy, nếu như không phải Cao Hải đến tìm Trình Hành giúp đỡ, người kia nhất định sẽ không tha cho cậu ta.
Hai người vừa nói vừa cười, định rời khỏi phòng học.
"Trình Hành."
Đúng lúc này, có người gọi hắn.
Trình Hành quay đầu lại, thấy Trần Thanh đang nhìn mình.
"Có chuyện gì vậy?" Trình Hành hỏi.
Trần Thanh nói: "Cậu có thể mua giúp tôi năm cái bánh bao và ba chai Coca được không?"
"Xin lỗi nhé, tôi mua giúp người khác rồi, chắc là không cầm hết được." Trình Hành nhàn nhạt đáp.
Trần Thanh nhíu mày: "Trước kia chẳng phải là cậu không bao giờ giúp người khác mua đồ sao?"
"Sao lại không chứ, nếu như trước kia tôi không giúp người khác mua đồ thì sao có thể mua giúp cậu được?" Trình Hành mỉm cười.
Trần Thanh sững người, cô theo bản năng muốn nói, tôi cũng là người khác sao?
Nhưng câu này cứ nghẹn ở cổ họng mà không nói ra được.
"Vậy cậu mua giúp ai?" Trần Thanh truy hỏi.
Trình Hành hơi đau đầu, hắn nghĩ với tính cách của Trần Thanh, sau khi nghe hắn nói đã mua giúp người khác rồi thì sẽ ngừng hỏi thêm, nhưng không ngờ Trần Thanh lại hỏi đến cùng.
Vừa nãy, hắn nói mua giúp người khác chỉ là nói dối.
Trần Thanh đột nhiên nói: "Thôi không sao, nếu cậu mua giúp người khác rồi thì thôi vậy, để tôi nhờ người khác."
Không hiểu sao khi nghe Trình Hành nói đã mua giúp người khác rồi, cô lại cảm thấy hơi khó chịu.
Cảm giác như có thứ gì đó vốn thuộc về mình bỗng nhiên biến mất, khiến cô không kiềm chế được mà hỏi thêm một câu không nên hỏi.
Chỉ số EQ và IQ của Trần Thanh đều rất cao, cô biết sau khi Trình Hành nói câu đầu tiên, cô chỉ cần đáp lại một câu “được rồi”, hoặc là nói một câu “vậy để tôi nhờ người khác”, là có thể khéo léo bỏ qua chuyện này mà không bị mất mặt.
Nhưng vừa nãy không hiểu sao cô lại muốn hỏi câu đó.
Nhưng lúc này, Lý Đan ngồi bên cạnh Trần Thanh lại không định bỏ qua cho Trình Hành: "Hừ, tôi đã nói rồi mà, thì ra là không mua giúp người ta, không muốn mua thì thôi, tỏ tình bị Trần Thanh của chúng ta từ chối nên tức giận thì cứ nói thẳng, cần gì phải nói dối chứ?"
Quan hệ giữa cô và Trần Thanh rất tốt, đương nhiên là cô không muốn nhìn bạn mình chịu thiệt.
Trình Hành mỉm cười, đi về phía Khương Lộc Khê, nói: "Tôi mua giúp người khác thật mà, Khương Lộc Khê nhờ tôi mua giúp cậu ấy một chai Coca và hai cái bánh bao, mà hôm nay tôi cũng muốn ăn cơm ở đây nên không rảnh tay mua giúp Trần Thanh. Không tin thì các cậu hỏi cậu ấy xem."
Trình Hành nói xong, Khương Lộc Khê ngẩng đầu nhìn hắn.
Mà Trình Hành cũng nhìn cô, hắn uy hiếp: "Cậu chỉ cần gật đầu đồng ý là được, chuyện sáng nay cậu không cho tôi mượn sách coi như bỏ qua, nếu không thì cậu cứ đợi đấy, tối nay tôi sẽ không tha cho cậu đâu, cậu cũng biết đấy, tôi ở Nhất Trung nổi tiếng là hung ác, không chuyện ác nào không làm."
Khương Lộc Khê lắc đầu.
"Cậu không sợ bị đánh sao? Đau lắm đó!" Trình Hành nói.
"Sợ." Khương Lộc Khê đáp.
"Vậy sao cậu còn lắc đầu?"
"Bởi vì một chai Coca và hai cái bánh bao đó hết bốn tệ."