Chương 15: Chao Xìn! 2010

Chương 15: Nói

Cầm hai quyển sách Toán tiểu học trở về, nhìn các loại đồ ăn vặt phong phú trước cổng trường, Trình Hành đang phân vân không biết nên ăn gì, rất nhiều món ăn vặt trên các quầy hàng hắn đều muốn ăn, ở đời sau, trong rất nhiều giấc mơ, những món ngon cạnh trường cao trung luôn là một trong những nơi hắn thường xuyên ghé thăm.

Tần suất xuất hiện của nó thậm chí không kém gì phòng học, Khương Lộc Khê với khuôn mặt mơ hồ, hay sân thể dục trong trường.

Nhất Trung có căn tin, nhưng đồ ăn trong căn tin Nhất Trung không ngon, mà không chỉ có căn tin Nhất Trung như vậy, căn tin ở rất nhiều trường học ở An Thành đều không ngon.

Bởi vậy những học sinh ở ngoại trú như bọn họ thật ra cũng có thể coi như là những người giao hàng sớm nhất trong nước, trong trường có rất nhiều học sinh nội trú không muốn ăn cơm căn tin, đều sẽ cho học sinh ngoại trú một ít tiền, nhờ mua đồ ăn giúp.

Đương nhiên, nếu như bạn là người được yêu mến, hoặc là nữ sinh, vậy thì có thể không cần trả khoản tiền này.

Trình Hành nhìn rất nhiều học sinh đang hí hửng tay xách nách mang đồ ăn.

Trình Hành ở trường không bao giờ mua đồ ăn giúp người khác, cho dù là đưa tiền cũng không.

Nhưng hồi sơ trung, cao trung, hắn lại chủ động mua đồ ăn giúp Trần Thanh rất nhiều lần.

Có đôi khi Trần Thanh ở lại lớp học không muốn ra ngoài, sẽ nhờ Trình Hành mua giúp một phần. Tuy rằng mỗi lần cô đều trả tiền cơm cho Trình Hành, nhưng Trình Hành chưa từng nhận lấy một lần nào.

Lúc ấy Trình Hành suy nghĩ rất ngây ngô, Trần Thanh nhất định là của mình, không ai cướp đi được, tương lai cô nhất định sẽ gả cho mình, bởi vậy mỗi ngày mua cơm cho vợ tương lai, đưa cô về nhà an toàn, đây đều là những chuyện đương nhiên, dù sao tuy rằng mấy năm nay có rất nhiều người theo đuổi Trần Thanh, nhưng người có được vinh hạnh này cũng chỉ có mình hắn.

Tuổi thanh xuân sở dĩ khiến con người ta khó quên như vậy, là bởi vì trên con đường ấy, không ai biết điểm cuối cùng là gì, những vị khách lần đầu tiên ngồi lên chuyến xe ấy, bất kể là mối tình đầu, hay tình bạn quý giá, đều là những rung động đầu đời mà những thiếu niên vừa mới trưởng thành dành cho thế giới này.

Tức cảnh sinh tình, Trình Hành không khỏi nghĩ tới một số chuyện trước kia, cho dù hắn đã không còn chút rung động nào đối với Trần Thanh.

Nhưng đây dù sao cũng là cô gái đầu tiên mà Trình Hành thích ở thời niên thiếu.

Trình Hành thu hồi suy nghĩ, lựa chọn một quán mì trong rất nhiều quán ăn ven đường.

Trong ký ức của hắn, quán mì Lan Thành bên cạnh trường Nhất Trung rất ngon, có thể nói, ấn tượng tốt đẹp về mì Lan Thành của Trình Hành đều đến từ quán mì bên cạnh trường cao trung.

Đời sau, đi ăn mì Lan Thành ở những nơi khác, bởi vì hương vị căn bản không thể so sánh với quán mì hồi cao trung nên Trình Hành rất ít khi đến quán mì Lan Thành nữa.

Trình Hành còn nhớ rõ giá cả của quán mì này, bát lớn bốn tệ, bát nhỏ ba tệ.

Trình Hành bước vào quán, không biết có phải tất cả các quán mì Lan Thành trên cả nước đều giống nhau hay không, người phụ nữ buộc khăn đầu đang xào rau, người đàn ông thì đang nhào bột, còn có một đứa bé đang ngồi trên bàn trống làm bài tập.

Trình Hành bước vào chỉ nói muốn một bát mì lớn, hai vợ chồng liền không để ý tới hắn nữa, mà tự nói chuyện với nhau bằng tiếng địa phương, cảnh tượng này, Trình Hành dường như đã thấy rất nhiều lần.

Bọn họ giống như NPC trong game.

Đứa bé không ồn ào, chỉ yên lặng ngồi trên ghế làm bài tập.

Vì vừa tan học đã đến hiệu sách Tân Hoa mua sách nên Trình Hành đã bỏ lỡ thời điểm đông khách nhất, hắn nhớ rõ kiếp trước lúc đến ăn ở đây, đến muộn một chút là không còn chỗ.

Hắn ngồi xuống một chỗ trống, sau đó lấy điện thoại trong túi quần ra.

Điện thoại năm 2010 có thể coi là bước chuyển giao giữa hai thế hệ.

Mấy năm trước đó, về cơ bản là thời đại của những chiếc Nokia "nồi đồng cối đá", điện thoại có chức năng nghe nhạc, xem video đã được coi là tốt lắm rồi, còn vài năm sau đó, chính là thời đại của smartphone.

Chiếc điện thoại này của Trình Hành có thể lên mạng bằng QQ, chụp ảnh, quay video đều được.

Nhưng chất lượng ảnh chụp thì cũng đừng mong đợi quá nhiều, chắc chắn là không thể so sánh với những chiếc điện thoại đời sau với cả trăm triệu pixel.

Sạc pin cũng là loại sạc đa năng, sạc cả đêm mới đầy pin, cũng không thể so sánh với công nghệ sạc nhanh 100W của đời sau.

Nhưng đồ vật của mười mấy năm trước, bây giờ nhìn lại vẫn thấy rất thú vị.

Trình Hành mở ứng dụng QQ trong điện thoại, giao diện quen thuộc của QQ2010 hiện lên trên màn hình.

Hắn nhập tài khoản và mật khẩu QQ của mình vào, nhưng hệ thống báo mật khẩu không đúng.

Trình Hành nghĩ một lúc mới nhớ ra mật khẩu QQ năm 2010 của mình là dãy số CQ19931225.

Mật khẩu QQ này theo hắn suốt những năm tháng đi học, mãi đến vài năm sau khi tốt nghiệp cao trung mới đổi.

Trình Hành đăng nhập vào QQ, sau đó đổi mật khẩu.

Vào đến giao diện chính mới phát hiện, trên thanh công cụ vậy mà vẫn còn mục QQ Zone, Trình Hành vẫn luôn nghĩ QQ Zone chỉ xuất hiện trên điện thoại sau khi smartphone ra đời.

Trình Hành nhấn vào nút QQ Zone, sau đó bên dưới hiện lên giao diện load dữ liệu, nhưng tốc độ load rất chậm, giống như dùng máy tính đời cũ để load web vậy.

Đúng là "tiền nào của nấy", so với việc mỗi tháng phải bỏ ra hơn trăm tệ tiền mạng di động ở đời sau, thì 5 tệ cho 30MB dung lượng dùng trong một tháng ở thời điểm hiện tại đã được coi là rất rẻ.

Tất nhiên 30MB cho 5 tệ mà để ở đời sau thì chắc chắn là không ai dám dùng.

Chờ sau khi giao diện tải dài đằng đẵng kết thúc, Trình Hành rốt cục cũng nhìn thấy QQ Zone của mình.

Nhưng sau vài phút, Trình Hành lập tức xóa bỏ tất cả nội dung trong QQ Zone.

Kiếp trước bởi vì trên cơ bản đã không dùng QQ nữa, Trình Hành vẫn đặt QQ này mà không quan tâm nó, nhưng hắn không ngờ năm xưa mình lại ở đây đăng nhiều thứ như vậy.

Cũng không có quá nhiều thứ khác, nội dung trong QQ Zone cơ bản đều có liên quan đến Trần Thanh.

Có những lời tỏ tình trực tiếp như tôi thích em, cũng có một ít thơ tình ẩn ý.

Ngoài ra, cũng có một số bài nhật ký, nhưng đại đa số nội dung cũng có liên quan đến Trần Thanh.

Có thể thời niên thiếu dùng QQ làm phương tiện để tỏ tình một cách táo bạo, hoặc là dùng thơ tình để thể hiện văn chương của mình thì không có gì to tát, nhưng dùng ánh mắt của người trung niên để nhìn lại những thứ này thì chỉ cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng.

Sau khi xóa bỏ toàn bộ, mì của Trình Hành cũng đã nấu xong.

Trình Hành đặt điện thoại xuống, cho thêm một ít ớt vào bát mì, bắt đầu ăn.

Chờ sau khi một bát mì lớn vào bụng, Trình Hành lại uống một ngụm canh, sau đó cầm sách trên bàn trở về phòng học.