Chương 14: Bán hết
Rất nhiều năm sau, Trình Hành nhớ lại một màn này mà còn có chút cạn lời, hắn không biết ấn tượng kiếp trước mình lưu lại cho người ta lại là loại này.
Nhưng hắn không biết, đối với hắn mà nói, trên người Khương Lộc Khê phủ một tầng sa(*) huyền bí, làm cho người ta rất khó biết Khương Lộc Khê sau lớp sa ấy rốt cuộc là người thế nào.
(*tên 1 loại hàng dệt)
Bởi vì toàn bộ thời cao trung đều không có ai vén được lớp sa này, đây cũng đã thành một bí ẩn, trên người cô cũng vẫn luôn bao phủ một tầng sương mù, khiến người ta rất khó chạm đến chân tướng.
Nhưng đối với rất nhiều học sinh giỏi của Nhất Trung mà nói, Trình Hành lại có khác gì đâu?
Bọn họ căn bản không có giao tiếp gì với Trình Hành, chỉ biết những kẻ trong trường học thường xuyên bắt nạt mình, trước mặt Trình Hành đều vâng vâng dạ dạ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, điều này khiến rất nhiều người hiểu lầm Trình Hành, cho rằng những người kia ở trước mặt Trình Hành đều như vậy, vậy bản thân Trình Hành chẳng phải càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh sao.
Bởi vậy, rất nhiều người đều sợ hãi Trình Hành.
Đây cũng là lý do tại sao ngày hôm qua Chu Viễn nhìn thấy Khương Lộc Khê với vẻ mặt bình tĩnh đi ngang qua bọn họ lại kinh ngạc như vậy.
Bởi vì Chu Viễn ở lớp bọn họ, rất nhiều người nhìn thấy y đều đi đường vòng.
Khúc nhạc đệm này cuối cùng đã kết thúc khi Trương Hoàn mang chìa khóa đến.
"Sao lại đến muộn như vậy? Tôi đã ở đây mười mấy phút rồi."
Lửa giận có thể di chuyển phát tiết, Trình Hành bị mấy câu nói kia của Khương Lộc Khê làm cho nghẹn đến mức phát hỏa, đương nhiên phải trút giận lên Trương Hoàn, người vừa mới chạy đến từ phòng ngủ nam của lớp A3.
"Trình ca, lúc này mới 5 giờ 50, chúng ta 6 giờ 20 mới lên tự học, tôi tới đây đã rất nhanh rồi, hơn nữa tôi cũng không biết hôm nay cậu dậy sớm như vậy!"
Trương Hoàn ấm ức nói: "Hay là Trình ca đi nói giúp tôi với thầy chủ nhiệm, để tôi đưa chìa khóa cho người khác, cái chìa khóa này tôi một ngày cũng không muốn quản nữa, lúc học lớp 10 mỗi ngày còn có thể ngủ thêm vài phút, lên lớp 11 thì không được ngủ yên giấc một lần nào."
"Được rồi, lải nhải cái gì, mở cửa đi." Trình Hành thúc giục.
Trương Hoàn lấy chìa khóa từ trong túi ra, sau đó mở cửa.
Chìa khóa trường học bình thường đều giao cho học sinh ở nội trú, như vậy cũng là vì phòng ngừa nếu giao cho học sinh ngoại trú mà lại quên mang theo, hoặc là trong nhà có việc không tới được, xử lý sẽ rất phiền phức.
Mà học sinh nội trú cho dù là quên mang theo, cũng có thể nhanh chóng trở về ký túc xá lấy.
Hơn nữa, trong những lớp cao trung này, bình thường đều là học sinh nội trú đến lớp học trước, Trương Hoàn dậy cũng không tính là muộn, cho dù lúc này mới đến, trong trường học cũng chỉ có lác đác vài người.
Người của lớp A2 và A4 bên cạnh còn chưa tới.
Vào phòng học ngồi xuống, Trình Hành lấy sách ngữ văn của Chu Viễn từ trong ngăn kéo ra.
Tìm được những bài thơ, bài văn đã quên, Trình Hành cũng bắt đầu chậm rãi học thuộc.
Dù sao thì thời điểm hắn trọng sinh cũng không phải là hồi tiểu học hay sơ trung, thậm chí còn không phải là năm lớp 10.
Cách kỳ thi đại học còn chưa tới một năm, Trình Hành muốn bổ sung toàn bộ chương trình học trong một năm này, sau đó thi đậu một trường đại học tốt, vẫn là một chuyện rất khó khăn.
Môn Ngữ văn thì còn tốt, chủ yếu là Toán, Lý, Hóa, mấy môn này hắn không chỉ phải bổ sung cho cao trung, ngay cả sơ trung cũng phải bổ sung, thậm chí, có thể là phương trình lớp 5 lớp 6 hắn cũng cần bổ sung, bởi vì những thứ này hắn đều mù tịt.
Có thể nói, toán học của hắn chỉ dừng lại ở cộng trừ nhân chia, đến phương trình, đầu óc của hắn đã bắt đầu rối loạn.
Nói cách khác, hắn phải dùng thời gian một năm để học bổ túc chương trình học sáu năm của người khác.
Hơi gấp gáp, nhưng đây đúng là những tiếc nuối lớn nhất của Trình Hành.
Không thi đại học, không có mối tình lãng mạn thời đại học.
Đây không chỉ là tiếc nuối của Trình Hành, có lẽ cũng là tiếc nuối của rất nhiều người dừng bước trước ngưỡng cửa đại học.
Buổi sáng, Trình Hành bắt đầu thấy chán.
Bởi vì quyển sách giáo khoa Ngữ văn duy nhất của Chu Viễn đã sắp bị hắn lật nát.
Ở tiết thứ ba, tiết Toán, Trình Hành liếc nhìn Chu Viễn, phát hiện trên sách giáo khoa Toán của Chu Viễn có một quyển sách rất dày, độ dày của quyển sách này có thể bằng mấy quyển sách toán.
Trình Hành vươn tay cầm quyển sách kia tới, phát hiện là một quyển truyện lậu tên là "Cực Phẩm Công Tử", Trình Hành nhìn bìa sách, phát hiện quyển sách này hắn cũng đã từng đọc qua, một trong những tác phẩm kinh điển về đề tài xã hội đen của thời đại này, nhân vật chính là Diệp Vô Đạo.
Nhắc tới tên sách này, có thể rất nhiều người không quen thuộc.
Tác giả của "Tuyết Trung Hãn Đao Hành" kinh điển đời sau chính là người này.
Nhưng quyển sách này là một tác phẩm bị drop giữa chừng.
Văn học mạng năm 2010 còn chưa nghiêm như đời sau, đề tài hắc đạo, quan trường, thậm chí một số truyện có yếu tố nhạy cảm, đều có thể viết, Trình Hành mặc dù dựa vào văn học truyền thống mà nổi tiếng, nhưng tiểu thuyết mạng cũng không đọc ít.
Tuy rằng đại đa số tiểu thuyết mạng đều không có được sự nghiêm cẩn như văn học truyền thống, văn phong gì đó cũng kém hơn rất nhiều, đại đa số tác phẩm tốt xấu lẫn lộn, nhưng xem loại tiểu thuyết này, vốn là để tìm kiếm cảm giác thoải mái trong cuộc sống xô bồ, bởi vậy cũng không cần quá mức đi soi mói tính logic hay tính hợp lý của câu chuyện bên trong.
Cho nên cho dù đến đời sau, những lúc Trình Hành rảnh rỗi cũng sẽ tìm mấy quyển truyện online hay để đọc.
Trong thời đại điện thoại chỉ có thể chơi game offline, tiểu thuyết mạng được coi là phương thức giải trí duy nhất của rất nhiều người trong trường học.
"Trình ca, mày xem đi, tao dùng điện thoại đọc."
Chu Viễn lấy ra một chiếc điện thoại nắp gập từ trong ngăn kéo, sau đó chất đống tất cả sách vở ở phía trước, bắt đầu dùng điện thoại đọc tiểu thuyết mạng.
Trình Hành tùy ý lật xem, mặc dù dùng ánh mắt của người đến từ đời sau nhìn tác phẩm lúc này cảm thấy rất nhạt nhẽo, nhưng nhìn các loại ký hiệu trên bảng đen căn bản xem không hiểu, chỉ có thể dùng thứ này để giết thời gian.
Sau khi tan học buổi sang, Trình Hành bắt xe đến một hiệu sách Tân Hoa trong thành phố.
"Ông chủ ơi, ở đây còn bán sách giáo khoa cao trung không?" Trình Hành hỏi.
"Hết rồi." Ông chủ trả lời.
"Vậy khi nào có hàng?" Trình Hành hỏi.
Ông chủ trả lời: "Hai ngày nay chắc là hết hàng rồi, nếu cậu muốn mua thì thứ bảy ghé lại xem sao, gần đây khai giảng, rất nhiều học sinh lớp 12 sắp thi đại học làm mất sách cũ, cho nên gần đây rất nhiều người đến mua sách giáo khoa, đã bán hết từ mấy ngày trước rồi."
"Những hiệu sách khác thì sao ạ?" Trình Hành lại hỏi.
"Chắc cũng vậy."
Trình Hành lại bắt xe đến mấy hiệu sách khác trong thành phố, quả nhiên sách giáo khoa cao trung đều đã bán hết.
Không chỉ có sách giáo khoa cao trung, bởi vì rất nhiều học sinh lớp 9 sắp thi cao trung, cũng muốn nhân một năm cuối cùng này học hành cho tốt xem có thể vào được trường cao trung tốt hay không, rất nhiều sách giáo khoa sơ trung cũng đều bán hết.
Chỉ còn lại một số loại sách như Địa Lý, Sinh Học.
Xem ra phải đợi đến thứ bảy rồi.
Những quyển sách sơ trung này không có tác dụng gì lớn với hắn, cuối cùng Trình Hành chỉ có thể mua hai quyển sách Toán lớp 5 lớp 6 về.