Chương 11: Thanh xuân
Không thể về nhà cùng Chu Viễn, Trình Hành vừa thong dong tản bộ, vừa ngắm nhìn khung cảnh An Thành về đêm mười mấy năm trước.
An Thành lúc bấy giờ không có nhiều tòa nhà cao tầng như sau này, toàn thành phố chỉ có lác đác vài tòa nhà hai ba mươi tầng, còn đa số là những ngôi nhà thấp tầng san sát nhau.
Nhưng An Thành như vậy mới chính là An Thành in đậm trong ký ức tuổi thanh xuân của Trình Hành.
Không có ánh đèn rực rỡ như thời sau, dưới làn gió heo may thổi nhẹ, cả thành phố nhuốm một màu u buồn ảm đạm.
Ánh đèn đường vàng vọt lúc sáng lúc tối, trong bối cảnh xã hội còn nhiều rối ren của những năm 2010, cũng không trách được mẹ Trần Thanh lo lắng cho con gái khi phải đi đường một mình vào buổi tối.
Thật ra nhà Trình Hành cách trường không xa.
Là trường cao trung trọng điểm của thành phố, Nhất Trung An Thành có lịch sử gần trăm năm, vị trí địa lý rất thuận lợi, nằm trong khu vực sầm uất bậc nhất thành phố.
Còn những trường cao trung khác, cho dù là Tứ Trung An Thành có tiếng là chất lượng giáo dục ngày càng được nâng cao, nhưng vẫn nằm ở khu vực ngoại thành khá xa trung tâm.
Vì nhà gần trường nên Trình Hành không cần phải đạp xe, bình thường chỉ cần đi bộ, nếu không la cà dọc đường thì chỉ mất khoảng mười mấy phút là về đến nhà.
Còn những bạn ở xa, sau khi tan học phải đạp xe hai đến ba tiếng đồng hồ mới về đến nhà. Vì vậy, một số học sinh dù nhà ở ngay trong thành phố cũng chọn cách học nội trú, đến cuối tuần mới về nhà cho tiện.
Trình Hành nghe nói nhà Khương Lộc Khê cách trường khá xa, mỗi lần về nhà dù là đi xe đạp cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ, điều khiến người khác khó hiểu là dù vậy nhưng Khương Lộc Khê cũng không chọn cách học nội trú, nói thật là bắt Trình Hành ngày nào cũng đạp xe hai tiếng đồng hồ, chắc chắn hắn không làm được.
Đêm thu se lạnh, Trình Hành chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, làn gió đêm thổi qua khiến hắn rùng mình, vội vã bước nhanh về nhà.
Nhưng khi vừa đến trước cửa nhà, Trình Hành bỗng dừng bước.
Có một từ, gọi là “càng tới gần quê lòng càng kinh hãi”.
Từ năm 2023 trở về năm 2010, một lần nữa được đứng trước ngôi nhà ngập tràn hơi ấm trong ký ức, sắp được gặp lại cha mẹ khi họ còn khỏe mạnh và phong độ, làm sao Trình Hành không khỏi xúc động?
Kể cả ở kiếp trước, Trình Hành cũng đã rất lâu rồi chưa được gặp cha mẹ, để khỏi bị cha mẹ giục cưới, khỏi phải nghe những lời càm ràm của họ hàng, cộng thêm công việc bận rộn, ngoài trừ dịp Tết, Trình Hành rất ít khi về nhà, nhưng cho dù vậy, hắn vẫn không thoát khỏi những buổi xem mắt do mẹ sắp đặt.
Như những buổi xem mắt trước khi trọng sinh, cứ cách một tháng đến một tháng rưỡi, mẹ hắn lại sắp xếp cho hắn một buổi, Trình Hành không muốn phụ lòng tốt của mẹ, nên đành miễn cưỡng đi cho xong chuyện.
Ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, không phải Trình Hành không muốn kết hôn, mà là chưa tìm được người tâm đầu ý hợp.
Trong xã hội thời sau cực kỳ coi trọng vật chất, tìm được một tâm hồn đồng điệu quả thật là điều vô cùng xa xỉ, đó cũng là lý do vì sao có rất nhiều người dù có điều kiện rất tốt nhưng vẫn không muốn kết hôn, ai cũng mong muốn tìm được người mình yêu và cũng yêu mình, nhưng muốn tìm người như vậy chẳng khác nào hái sao trên trời.
“Sao thằng bé Trình Hành vẫn chưa về nhỉ?”
Tiếng mẹ Trình Hành, bà Đặng Anh lo lắng hỏi.
“Bà vội cái gì, nó phải đưa con bé Trần Thanh về đã, chắc chắn là chưa thể về ngay được.”
Tiếng cha Trình Hành, ông Trình Thuyền vọng ra.
Bà Đặng Anh cười nói: “Cũng đúng, ông nói xem, nếu sau này thằng bé Trình Hành nhà mình mà lấy con bé Tiểu Thanh nhà ấy thì tốt biết mấy, tôi càng nhìn càng thấy con bé đó được, vừa xinh xắn, lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện, gia thế lại tốt, lại là chỗ quen biết.”
“Nếu thành tích học tập của thằng con nhà mình mà tốt hơn một chút thì tôi đã tin lời bà nói rồi. Với cái thành tích lẹt đẹt kia của nó, nhà người ta là thư hương thế gia, cơ hội bằng không, thôi bỏ đi, đừng nói nữa, càng nói tôi càng bực.” Trình Thuyền than thở.
Đặng Anh có chút bất mãn: “Thành tích thì sao chứ? Thành tích đâu phải là thứ có thể ăn thay cơm được? Không phải ông cũng chỉ học hết sơ trung, giờ cũng phất lên như thường đó sao?”
Trình Thuyền lập tức đáp trả: “Nó mà có được cái tầm nhìn với vận may như tôi sao? Tôi phất lên là nhờ chộp được thời cơ trong thời kỳ đổi mới, mạnh dạn đi buôn bán, kiếm được một khoản kha khá, sau đó dựa vào những chính sách ưu đãi của nhà nước mới phất lên được.
Hồi đó, sau khi kiếm được tiền, có người còn thiển cận nói rằng, đã kiếm được tiền rồi sao còn quay về cái thành phố quê bé tẹo này làm gì, ở lại thành phố lớn lại chẳng sướng hơn, còn cãi nhau với tôi một trận, lúc đó mà tôi nghe lời người ta thì giờ đã chẳng có được cơ ngơi như ngày hôm nay.”
"Thôi bớt chém gió, tôi cảm thấy con trai chúng ta sau này nhất định sẽ mạnh hơn ông, còn nữa."
Đặng Anh nhướng mày, hỏi: "Ông nói ai tầm nhìn hạn hẹp vậy?"
"Còn có thể là ai chứ? Chắc chắn là tôi rồi!" Trình Thuyền cười làm lành.
Trình Hành ở ngoài phòng đứng nghe một lúc lâu, bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó đẩy cửa đi vào.
Những cuộc tranh cãi như vậy đã bắt đầu từ khi Trình Hành còn nhỏ, căn bản là chưa bao giờ ngừng.
Nhưng cho dù cãi vã như thế nào, đến cuối cùng, người phải nhận lỗi đều sẽ là cha của hắn.
"Ba mẹ, con đã về."
Nhìn cha mẹ đang ngồi trên ghế sofa chờ hắn tan học về nhà, Trình Hành cố nén chua xót trong hốc mắt, cười nói.
Nếu như chỉ gặp được cha mẹ ở kiếp trước, Trình Hành tuy rằng cũng sẽ rất kích động, nhưng sẽ không có kích động muốn khóc như hiện tại, mà gương mặt của cha mẹ lúc này, gương mặt của cha mẹ chỉ tồn tại trong ký ức thanh xuân này, lại khơi gợi lên trong Trình Hành rất nhiều hồi ức.
Những hồi ức này bình thường rất khó gợi lên, ngay cả nằm mơ cũng rất ít khi mơ về họ.
Có thể bạn sẽ mơ thấy khuôn mặt trẻ trung mà mình đã từng thích trong trường, mơ thấy những chuyện ngốc nghếch mà mình đã làm trong thời học sinh, nhưng bạn sẽ rất ít khi mơ thấy hai khuôn mặt trẻ trung thân thiết trong ký ức thanh xuân.
Trên thế giới này, không có bất cứ ai dành thời gian ở bên bạn nhiều hơn cha mẹ, nên khi ký ức hiện lên, hình ảnh từng chút từng chút một phác họa ra một dòng sông thời gian dài đến hơn hai mươi năm, làm sao có thể khiến Trình Hành lúc này không cảm động cho được.
Trọng sinh, ký ức ùa về tuyệt đối không chỉ là vườn trường.
Nó còn có một thành phố mà bạn từng ở, một số chuyện ngốc nghếch đã từng làm, những bức ảnh ố vàng trong ký ức, những ca khúc và phim ảnh mà bạn đã từng xem qua, cùng với cha mẹ khi đó còn trẻ.
Những thứ này, hợp lại với nhau, mới là thanh xuân.