Chương 12: Bánh bao
"Sao lại về muộn như vậy? Con có biết mẹ con lo lắng đến mức nào không?" Trình Thuyền cau mày hỏi.
Vì Đặng Anh đóng vai chính diện, vậy nên trong nhà này, nhiều khi vai phản diện phải do Trình Thuyền đóng. Hơn nữa, Trình Hành lần này đúng là về muộn một chút, trước kia cho dù có cần đưa Trần Thanh về nhà, cũng có thể về nhà sớm hơn hôm nay nửa tiếng, Đặng Anh quả thật có chút sốt ruột.
Nếu như là trước đây thì còn đỡ, mấu chốt là mười năm trở lại đây, trong nước xảy ra rất nhiều vụ án mạng trong trường học, thấy Trình Hành vẫn chưa về nhà, điều này khiến Đặng Anh không thể không sốt ruột.
"Xin lỗi ba mẹ, để hai người lo lắng rồi." Trình Hành nghiêm túc nói.
Buổi tối tan học, hắn ở hành lang nói chuyện với Cao Hải nên về muộn một chút, lúc trên đường cũng không vội vã về nhà, mà vừa đi vừa dừng lại ở An Thành, ngắm nhìn những tòa kiến trúc vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, bởi vậy nên mới về muộn.
Nhưng Trình Thuyền và Đặng Anh nghe được lời xin lỗi của Trình Hành thì ngẩn người.
Từ trước đến nay, Trình Hành chưa bao giờ nói lời xin lỗi với họ.
Ngày thường, khi Trình Thuyền nói ra những lời này, Trình Hành còn cãi lại, loại lời xin lỗi này tuyệt đối không có khả năng tuôn ra từ trong miệng hắn.
Bởi vậy Đặng Anh vội nói: "Cũng không muộn bao lâu, nói không chừng lúc đưa Trần Thanh về nhà, con mình bị ba mẹ Trần Thanh giữ lại nói chuyện một lát."
"Ừ, trở về muộn quá mẹ con sẽ lo lắng, sau này tan học về nhà sớm một chút, đi tắm rửa đi, tắm rửa xong thì đi ngủ sớm một chút." Trình Thuyền nói.
"Vâng, ngày mai ba mẹ còn phải đi làm, cũng đi ngủ sớm một chút." Trình Hành nói.
"Được, được." Đặng Anh cười nói.
Nhìn Trình Hành cầm quần áo đi vào phòng tắm, Trình Thuyền và Đặng Anh hai mặt nhìn nhau.
Đặng Anh hỏi: "Đây có phải con trai của chúng ta không?"
"Rốt cuộc đã trưởng thành rồi." Trình Thuyền cười nói.
Tắm rửa xong, Trình Hành lên giường đi ngủ.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Trình Hành cần phải tiêu hóa thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại, Trình Hành ngồi trên giường ngây người một lúc.
Hắn rất khó để thức dậy, mỗi lần thức dậy đều cần ngồi một lúc.
Trình Hành dùng ngón tay nhéo vào cánh tay của mình, khi cảm nhận được cơn đau, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười.
Dù mọi chuyện hôm qua đều rất chân thực, nhưng Trình Hành vẫn lo lắng sau một đêm tỉnh lại, tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ, nhưng lúc này hắn có thể chắc chắn rằng, tất cả đều không phải là mơ.
Trình Hành xuống giường, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Cha mẹ còn chưa dậy, Trình Hành không muốn đánh thức họ, bởi vậy sau khi rửa mặt xong, hắn bèn rón rén ra khỏi cửa, nhưng tiếng mở cửa vẫn bị Đặng Anh nghe thấy.
"Trình Hành đó hả?" Đặng Anh hỏi.
"Là con." Trình Hành đáp.
"Sao lại dậy sớm như vậy?"
Đặng Anh nhìn đồng hồ trong phòng, mới hơn năm giờ.
"Con ngủ không được." Trình Hành thành thật trả lời.
Đúng là không ngủ được, vừa mới trọng sinh về, Trình Hành rất muốn đi xem thế giới trong ký ức, hắn giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi mới, đã không kịp chờ đợi muốn chào hỏi thế giới này.
"Vậy con đợi mẹ một lát, mẹ lấy tiền ăn cho con." Đặng Anh nói.
"Không cần đâu mẹ, con vẫn còn tiền mà." Trình Hành nói.
Trong ví của hắn còn hơn một nghìn tệ, hắn chỉ là một học sinh cao trung, hơn nữa bây giờ là năm 2010, hơn một nghìn tệ đã được coi là rất nhiều rồi.
"Đã học lớp 12 rồi, vừa mới khai giảng chính là lúc cần dùng tiền để tạo mối quan hệ tốt với bạn học, mẹ cho con thêm một ít." Đặng Anh nói.
"Mẹ, mẹ ngủ tiếp đi, thật sự không cần đâu, con đi trước đây."
Dứt lời, Trình Hành đóng cửa phòng, đi ra khỏi nhà.
Hơn năm giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn, nhưng lúc này Trình Hành không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Sở dĩ Trình Hành dậy sớm như vậy còn có một nguyên nhân khác, đó chính là hắn chợt nhớ tới tiệm bánh bao ở cổng trường Nhất Trung, là một người miền Bắc, Trình Hành rất thích ăn những thứ làm từ bột mì, mà tiệm bánh bao ở cổng trường Nhất Trung An Thành kia chính là tiệm bánh bao ngon nhất trong ký ức thanh xuân của hắn.
Sau này, vào dịp kỷ niệm ngày thành lập Nhất Trung, Trình Hành đã đặc biệt quay lại tìm, nhưng ông chủ đã sớm dẹp tiệm rồi.
Bụng Trình Hành kêu réo, lần cuối hắn ăn cơm là vào buổi chiều hôm qua, sau khi tan học, đã qua rất lâu rồi.
Lúc đói bụng lại vừa vặn nhớ tới món ngon trong ký ức, vậy nên Trình Hành đương nhiên không thể ngủ tiếp được nữa.
Đến gần Nhất Trung, hai bên đường đã bày đầy các quán ăn sáng, nhưng bởi vì thời gian còn sớm nên học sinh cũng không nhiều lắm.
Trình Hành lướt qua những quán ăn sáng san sát bên cạnh, sau đó đến tiệm bánh bao kia.
Trong tiệm ngoại trừ ông chủ và bà chủ đang bận rộn thì không còn ai khác.
Trình Hành tìm một chỗ ngồi xuống.
Ông chủ vừa nhào bột vừa cười hỏi: "Cháu muốn ăn gì? Bánh bao hấp hay sủi cảo ở đây đều có."
"Bác cho cháu hai cái bánh bao thịt và hai cái bánh bao chay, ngoài ra thêm một bát sữa đậu nành nữa." Trình Hành nói.
"Bánh bao chay cháu muốn ăn nhân gì?"
"Một cái nhân miến và một cái nhân đậu hũ."
Ông chủ gật đầu, lấy bánh bao từ trong lồng hấp đưa cho hắn.
Không lâu sau, ông chủ lại bưng cho hắn một bát sữa đậu nành.
Trình Hành tìm một cái bát nhỏ, cho một chút ớt sa tế vào trong.
Cầm bánh bao chấm một chút ớt, Trình Hành cắn một miếng.
Vẫn là hương vị trong ký ức, rất ngon!
Trình Hành bắt đầu ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc đã đớp hết bốn cái bánh bao.
Cuối cùng, hắn uống cạn bát sữa đậu nành đã nguội, bữa sáng đầy hạnh phúc này kết thúc.
Ăn sáng xong, Trình Hành thanh toán tiền, sau đó vào trường.
Nhưng khi hắn đi đến cửa phòng học, nhìn thấy cửa phòng học vẫn còn khóa, Trình Hành mới nhận ra hôm nay mình đến sớm quá, trước kia, mỗi lần hắn đến lớp, tiếng đọc sách đã vang lên từ rất xa rồi.
Trình Hành nằm nhoài lên lan can hành lang, bắt đầu chờ người đến mở cửa.
Lan can hành lang của tòa nhà dạy học là nơi Trình Hành thích nhất.
Tầm nhìn ở đây rất rộng rãi, không chỉ có thể nhìn thấy gần hết cảnh vật của Nhất Trung, mà vào mùa hè oi bức còn có thể hóng gió, xua tan đi nóng bức.
Dưới lầu xuất hiện một bóng người, Trình Hành nhìn qua, chợt thấy Khương Lộc Khê đạp xe từ cổng trường đi vào.
Trình Hành ngẩn người, hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện bây giờ mới có năm giờ rưỡi, nếu cô phải đạp xe một tiếng đồng hồ mới có thể đến trường, vậy chẳng phải bốn giờ sáng cô đã phải dậy rồi sao?
Thì ra việc cô có thể thành công ở kiếp trước là có lý do cả, chỉ riêng việc ngày nào cũng dậy từ bốn giờ sáng, sau đó đạp xe một tiếng đồng hồ đến trường, thì sự kiên trì và ý chí này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Trình Hành cứ như vậy lặng lẽ nhìn cô dắt xe vào nhà để xe, sau đó nhìn cô khóa xe đạp lại, cầm sách từ dưới lầu đi lên.