Chương 10: Chao Xìn! 2010

Chương 10: Trần Thực

Trần Thanh ngẩn người nhìn theo bóng lưng Trình Hành khuất xa dần, muốn đuổi theo nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn thôi, ngước nhìn bầu trời đêm chẳng sáng sủa là bao, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hụt hẫng khó tả.

Nhưng cảm giác ấy cũng chỉ thoáng qua, với cô mà nói, muốn đợi Trình Hành cùng về cũng chỉ là phép lịch sự mà thôi, dù sao trước giờ vẫn luôn về cùng nhau.

Ngoài ra chẳng còn lý do nào khác.

Hơn nữa, Trình Hành ban nãy như vậy, chắc là giận dỗi vì hôm nay bị cô từ chối, nhưng cũng chỉ giận hờn nhất thời mà thôi, trước kia hai người cũng từng cãi cọ, nhưng cùng lắm là một hai hôm là Trình Hành lại chủ động làm lành.

Trần Thanh nghĩ vậy, bèn đạp lên thảm lá thu bước về nhà.

Về đến nhà, Trần Thanh đặt sách vở mang từ trường về sang một bên, cúi xuống thay dép lê.

“Con gái cưng về rồi đó hả?”

Trần Thực, cha của Trần Thanh mỉm cười nói.

“Dạ, ba, lát nữa con cho ba xem một bài từ” Trần Thanh đáp.

“Chưa vội, mẹ con ra ngoài mua trái cây rồi, con đi tắm rửa trước đi, lát tắm xong ăn trái cây rồi ba xem bài từ con viết sau” Trần Thực cười nói.

“Không được đâu.”

Trần Thanh lắc đầu: “Phải xem ngay bây giờ, bây giờ con còn nhớ, lát nữa là con quên mất.”

Lúc ở trường, tuy xung quanh đều là bạn cùng lớp, lúc nghe thầy chủ nhiệm đọc bài từ của Trình Hành, cô thấy bài từ rất hay nhưng lại không dám chép, ngộ nhỡ bị bạn bè bắt gặp thì ngại chết.

Vì vậy vừa về đến nhà, cô muốn tranh thủ lúc còn nhớ để chép lại ngay để cho cha mình xem.

Cha cô là Cục trưởng Cục Văn hóa thành phố, đối với thơ từ, chắc chắn ông am hiểu hơn cô.

“Được được được, vậy nghe con gái cưng của ba, xem luôn bây giờ.” Trần Thực cười nói.

Trần Thanh lấy giấy bút, chép lại bài từ mà Trình Hành viết hôm nay.

Trần Thanh có trí nhớ rất tốt, lúc đó chỉ nghe một lần nhưng đã âm thầm đọc đi đọc lại mấy lượt. Thơ hay đều có một điểm chung là rất dễ đọc dễ nhớ, nên cũng không đến nỗi khó thuộc.

Chép xong, Trần Thanh đưa bài từ cho Trần Thực.

Trần Thực cầm lấy xem, khuôn mặt đang tươi cười bỗng trở nên nghiêm túc, một lúc sau mới lên tiếng: “Tiểu Thanh, bài từ này không phải con do viết đấy chứ?”

Đôi khi Trần Thanh cũng viết một số bài thơ cổ phong với thơ hiện đại cho ông xem, tuy rằng ở độ tuổi của con gái, những gì con bé viết ra đã rất tốt, nhưng rõ ràng không thể sánh bằng bài từ trong tay ông lúc này.

Trong bài từ này, có thể chọn ra ít nhất hai câu xứng với danh ngôn.

“Không phải.”

Trần Thanh lắc đầu, cũng không giấu giếm: “Là của Trình Hành viết đó ba.”

“Trình Hành? Thằng bé nhà họ Trình ấy hả?” Trần Thực ngạc nhiên hỏi.

“Dạ.” Trần Thanh gật đầu.

Trần Thực cười nói: “Không đúng, không phải con nói thành tích của nó kém lắm sao? Hôm qua mẹ con nói, sở dĩ nó thi đỗ được cao trung là do Trình Thuyền bỏ tiền lo lót quan hệ. Mẹ con còn nói với ba, hồi sơ trung sợ con tối về nhà không an toàn nên đồng ý để nó đưa con về là sai lầm, còn dặn con sau này tránh xa nó ra, đừng có học theo thói hư tật xấu.”

“Dạ, thành tích tổng thể của cậu ấy không tốt, nhưng môn ngữ văn rất giỏi, làm văn lúc nào cũng được điểm tối đa.” Trần Thanh đáp.

Trần Thực nhận xét: “Vậy ra thằng bé nhà họ Trình kia cũng không đến nỗi tệ hại như mẹ con nói. Bài ‘Phá Trận Tử’ này viết rất hay, e là ngay cả mấy nhà văn trong Hội Nhà văn thành phố mình cũng chưa chắc đã viết được một bài từ hay như vậy.”

Trần Thanh khựng người, cô biết bài từ Trình Hành viết rất hay, nhưng không ngờ cha cô lại đánh giá cao đến vậy, thậm chí còn cho rằng ngay cả những nhà văn kia cũng không viết được bài từ nào hay hơn.

Trần Thực nói xong, nhìn con gái rượu nhà mình với ánh mắt đầy ẩn ý, cười nói: “Phần thượng khuyết của bài từ này tuy rằng bình thường, nhưng phần hạ khuyết lại mang ý tỏ tình, không biết là Trình Hành viết bài từ này tặng cho ai.

Nếu như không phải sa vào nữ nhi tình trường, tiểu tình tiểu ái, thì phần hạ khuyết của bài từ này có thể sánh ngang với phần thượng khuyết, bài Phá Trận Tử này có thể còn xuất sắc hơn nữa.”

Mặt Trần Thanh ửng đỏ: “Ba nói cái gì kì vậy…”

Trần Thực mỉm cười: “Ba nói gì, tự khắc có người hiểu.”

“Con hiểu gì chứ, con không hiểu gì hết.” Trần Thanh bĩu môi.

Trần Thực cười tủm tỉm, Trình Hành bất chấp mưa gió đưa đón Trần Thanh suốt sáu năm từ sơ trung đến cao trung, thân làm cha mẹ, làm sao họ không biết ý đồ của Trình Hành? Nếu không phải vậy thì hôm qua mẹ Trần Thanh đã chẳng nói với ông những lời như thế.

Chỉ đáng tiếc, tuy rằng Trình Hành không đến nỗi tệ hại như lời mẹ Trần Thanh nói, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cậu nhóc bất trị, tuy rằng có tài viết lách, nhưng thành tích tổng thể lại quá kém, với thành tích các môn khác của Trình Hành, cho dù môn ngữ văn có được điểm tuyệt đối thì cũng chẳng thi vào trường đại học tử tế nào được.

Cao trung khác với đại học, tuy rằng nhà của Trình Hành cũng có chút của ăn của để, bỏ ra một hai trăm triệu lo lót quan hệ cũng có thể cho Trình Hành vào được trường cao trung tốt, nhưng đại học thì tuyệt đối không thể.

Không vào được trường đại học nào ra hồn thì văn chương có xuất chúng đến đâu cũng vô dụng, trừ khi văn tài xuất chúng đến mức có thể viết ra bài văn điểm tuyệt đối chấn động cả nước trong kỳ thi đại học năm xưa.

Nhưng người như vậy, cả nước được bao nhiêu?

Còn hiếm hơn cả thủ khoa của mỗi tỉnh.

Tuy nhiên, Trần Thực nhìn bài từ trong tay, càng xem càng ưng ý.

Vừa hay Sở Văn hóa tỉnh đang yêu cầu các địa phương gửi một số bài thơ bài từ đặc sắc, sau đó sẽ chọn ra hai bài xuất sắc nhất để đăng báo, mấy ngày nay ông đã tập hợp được một số bài từ Hội Nhà văn, nhưng vẫn chưa ưng ý bài nào, chi bằng lấy bài từ này gửi lên, có được Sở Văn hóa chọn đăng hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất gửi bài này lên cũng không đến nỗi mất mặt.

Mấy năm gần đây, năm nào tỉnh cũng yêu cầu các địa phương gửi bài thơ, bài văn hay để đăng báo, thế nhưng An Thành chẳng những không có tác phẩm nào được đăng báo, mà mỗi lần gửi lên đều bị đánh giá thấp be bét, là Cục trưởng Cục Văn hóa An Thành, trong lòng Trần Thực cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng cũng chẳng trách ông được, kinh tế An Thành vốn đã không phát triển, đừng nói là nhà văn giỏi, ngay cả những người viết lách khá một chút cũng đều chạy lên thành phố lớn hết rồi, ai lại muốn ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này cơ chứ.

Hội Nhà văn đã như vậy, làm sao sánh bằng Hội Nhà văn ở những thành phố phát triển về kinh tế được?

Hội Nhà văn đã không thể so sánh, thì những tác phẩm do hội viên sáng tác ra, đương nhiên cũng không thể so bì.

“Hai cha con đang nói chuyện gì vậy?”

Đúng lúc hai cha con đang nói chuyện thì mẹ Trần Thanh xách túi trái cây bước vào nhà.

“Thấy ở cổng tiểu khu có người bán trái cây nên mẹ mua một ít, để mẹ rửa cho hai cha con ăn thử.”

Bà Trương Thu, mẹ của Trần Thanh vừa nói vừa đi vào bếp.

“Vất vả cho mẫu hậu đại nhân quá đi~” Trần Thanh cười khúc khích.

“Cái con bé này, muốn ăn đòn phải không?”

Mẹ Trần Thanh mỉm cười nhéo má con gái.