Chương 9: Chao Xìn! 2010

Chương 9: Một mình cũng có thể bước đi

Tiếng chuông tan học của buổi tự học tối vang lên, Trình Hành khép sách lại, trả cho Chu Viễn.

Trình Hành đã tranh thủ thời gian buổi chiều và buổi tự học tối để xem qua một lượt sách giáo khoa ngữ văn.

Buổi tự học tối có hai tiết, tan học đã hơn chín giờ, hôm nay muộn quá rồi, Trình Hành dự định ngày mai sẽ tranh thủ lúc ăn trưa đến nhà sách Tân Hoa ở thành phố mua bổ sung sách giáo khoa của năm lớp 10 và lớp 11 còn thiếu.

Đứng dậy vươn vai một cái, Trình Hành và Chu Viễn đi theo dòng người ra khỏi phòng học.

Hai người vừa ra khỏi phòng học, đã có mấy người đi tới.

"Trình ca." Người đi đầu lên tiếng chào.

Trình Hành nhìn cậu ta một cái, hắn nhớ người này tên là Cao Hải, học lớp 12A9, cũng là một kẻ có máu mặt ở Nhất Trung, gia đình tương đối khá giả.

"Chuyện gì?" Trình Hành hỏi.

"Có chút việc muốn nhờ cậu giúp đỡ." Cao Hải nói.

"Chờ chút nữa rồi nói, ra chỗ khác đi, chắn hết đường người ta rồi."

Nhóm người bọn họ đứng chặn giữa đường, những người khác không dám đi qua, Trình Hành đến lan can hành lang, ra hiệu bọn họ đi theo.

"Có chuyện gì thì nói đi."

Mười năm trước, phòng học ở Nhất Trung vẫn chưa có điều hòa, chỉ có chiếc quạt trần trong phòng học kêu rè rè, ngồi trong phòng nửa ngày cũng thấy hơi ngột ngạt, lúc này được gió đêm thổi qua, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cao Hải nói: "Tôi và Trần Dương bên Cửu Trung có chút mâu thuẫn, chuyện này chỉ có Trình ca là giải quyết được."

An Thành có tổng cộng chín trường trung học, mà Cửu Trung, không nghi ngờ gì chính là trường có học sinh cá biệt nhất trong số chín trường trung học ở An Thành.

Đều là những trò trẻ con của kiếp trước, hơn nữa thời trẻ trâu bị ảnh hưởng bởi một số bộ phim truyền hình về giang hồ hoặc là tiểu thuyết kiếm hiệp, rất nhiều học sinh thời đó đều hướng đến cuộc sống giang hồ.

Nhưng sau khi nhiều năm trôi qua, hoàn cảnh dần trở nên tốt đẹp hơn, người ta thì ăn mặc sang trọng làm việc trong những công ty lớn, còn mình thì vẫn đang lông bông hoặc làm công việc tay chân với mức lương bèo bọt, liệu có hối hận vì ngày trước đã không chịu học hành tử tế hay là bỏ học giữa chừng hay không?

Ngay cả một người thành công như Trình Hành, đến khi trung niên rồi vẫn còn tiếc nuối vì đã không được học đại học, vậy thì những người tốt nghiệp sơ trung hoặc là cao trung đã bỏ học thì sao?

Mấy năm sau, khi họp lớp cao trung, Trình Hành rất ít khi gặp lại những người như Cao Hải, bởi vì những người chơi thân với hắn thời cao trung như Cao Hải, phần lớn đều không có kết quả tốt đẹp gì.

Năm 17 tuổi, khi gia đình Trình Hành gặp chuyện, bọn họ đã cắt đứt liên lạc với hắn.

Rất thực tế, Trình Hành cũng không trách bọn họ.

Nhưng sau khi thành công, hắn cũng sẽ không giúp đỡ bọn họ như đã giúp Chu Viễn.

"Tìm Chu Viễn ấy, quan hệ của nó với Trần Dương khá tốt, nếu Chu Viễn đồng ý giúp thì sẽ giúp, còn nếu nó không đồng ý thì tôi cũng chịu." Trình Hành nói.

"Chu ca." Cao Hải cười nhìn sang Chu Viễn.

"Ngày mai tôi hẹn Trần Dương đi ăn cơm." Chu Viễn cười nói.

"Cảm ơn Trình ca, cảm ơn Chu ca."

Cao Hải vừa nói vừa lấy từ trong túi ra hai gói thuốc lá, đưa cho Trình Hành và Chu Viễn mỗi người một gói.

Trình Hành và Chu Viễn cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy.

Trình Hành lấy một điếu thuốc, Cao Hải lập tức lấy bật lửa ra châm lửa cho hắn.

"Vậy chuyện ngày mai, phiền Trình ca và Chu ca rồi." Cao Hải mỉm cười.

Mặc dù Trình Hành đã giao quyền quyết định cho Chu Viễn, nhưng Cao Hải biết rõ, Trần Dương có nể mặt hay không thì vẫn phải xem Trình Hành.

Nếu như không phải vì phía sau Chu Viễn là Trình Hành, cho dù Chu Viễn có quen biết Trần Dương thì cậu ta cũng không thể giải quyết được mâu thuẫn giữa mình và Trần Dương.

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng khóa cửa, Khương Lộc Khê từ bên cạnh đi tới.

Cô ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, sau đó lặng lẽ lướt qua.

Cao Hải ngạc nhiên hỏi: "Nữ sinh này là ai vậy? Dám đi ngang qua mặt chúng ta mà không sợ gì cả?"

"Cậu tưởng cậu là ai? Là đại ca giang hồ một tay che trời khiến người khác phải khiếp sợ chắc?"

Nghe được câu hỏi ngây ngô của cậu ta, Trình Hành khẽ mắng.

Nhưng nghĩ lại, hồi bằng tuổi hắn, nếu gặp phải tình huống con gái nhìn thấy mình mà không sợ hãi, có lẽ hắn cũng sẽ có suy nghĩ tương tự Cao Hải.

Trình Hành thời cao trung là một kẻ có máu mặt ở Nhất Trung, người bình thường không ai dám dễ dàng đắc tội với hắn.

"Còn nữa, sau này mấy chuyện vớ vẩn của các cậu đừng có lôi tôi vào, tự mình gây chuyện thì tự mình giải quyết, khoảng thời gian tới tôi muốn tập trung học hành cho tốt." Trình Hành nói với Cao Hải.

Nói xong, Trình Hành rời đi trước.

"Lời này của Trình ca, cậu tin không?" Cao Hải hỏi Chu Viễn.

"Hôm qua thì không tin, nhưng hôm nay tôi tin."

Chu Viễn cười đáp xong liền đuổi theo Trình Hành.

Bắt đầu từ buổi tự học sáng nay, Trình Hành vẫn luôn chăm chú đọc sách, ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng rất ít, đọc sách suốt sáu bảy tiết học, Chu Viễn luôn cảm thấy, chỉ cần Trình Hành quyết tâm làm việc gì, hắn nhất định sẽ thành công.

Xuống sân trường, xuyên qua hàng cây ngô đồng, có thể nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đứng ở cổng trường.

Chu Viễn huých huých bả vai Trình Hành: "Thấy chưa, tao đã nói rồi mà, Trần Thanh chỉ là do ngại ngùng mắc cỡ thôi, mày xem bây giờ chẳng phải cậu ấy vẫn đứng chờ mày cùng về nhà đấy sao? Tao không làm phiền hai người nữa, tao đi trước đây."

Nói xong, Chu Viễn lập tức chạy tót đi.

"Ê."

Trình Hành định gọi Chu Viễn lại, nhưng y đã lao đến cổng trường chào hỏi Trần Thanh rồi chạy mất dạng, Trình Hành chỉ có thể lắc đầu bó tay.

Vốn dĩ Trình Hành còn muốn nhân cơ hội này cùng Chu Viễn vừa đi bộ vừa tâm sự.

Trước kia, buổi tối tan học, rất ít khi hắn về nhà cùng Chu Viễn, vì thế nên sau này mỗi lần say rượu, Chu Viễn đều oán trách hắn trọng sắc khinh bạn.

Bước đến cổng trường, Trình Hành mỉm cười chào hỏi Trần Thanh đang đứng đó.

"Vẫn chưa về sao?" Trình Hành cười nói.

"Chờ cậu." Trần Thanh vén nhẹ mái tóc bị gió thu thổi rối, mỉm cười đáp.

Trình Hành sững người, câu nói này kéo dòng hồi ức của hắn trở về hơn mười năm trước.

Kiếp trước, sau khi bị Trần Thanh từ chối lời tỏ tình vào hôm nay, Trình Hành vốn rất tức giận, nhưng ngay đêm hôm đó, Trần Thanh đứng ở cổng trường, nói một câu chờ hắn, khiến mọi oán giận trong lòng Trình Hành đều tan biến.

Hai nhà quan hệ rất tốt, nhà Trình Hành cách nhà Trần Thanh cũng rất gần, bọn họ đã học chung từ sơ trung, có lần hai nhà tụ tập ăn cơm, mẹ Trần Thanh có nói công việc của hai người họ đều bận rộn, tối nào tan học cũng không thể đón Trần Thanh được, Trần Thanh là con gái, bà không yên tâm để con gái đi đường một mình vào buổi tối.

Nghe mẹ Trần Thanh nói vậy, Trình Hành vội vàng xung phong nhận trách nhiệm, hắn nói mình học cùng trường cùng lớp với Trần Thanh, sau này mỗi tối đều có thể đưa Trần Thanh về nhà trước, rồi hắn sẽ về nhà sau.

Mẹ Trần Thanh nghe vậy thì mỉm cười đồng ý.

Cũng chính vì câu nói này, từ đó về sau, suốt ba năm sơ trung rồi ba năm cao trung, tối nào Trình Hành cũng đi sau Trần Thanh, đợi đưa cô về nhà an toàn rồi hắn mới tự mình về nhà.

Sáu năm mưa nắng không ngại ngần ấy thật khó quên, nhưng càng như vậy, Trình Hành của hiện tại càng thêm ung dung.

Trình Hành mỉm cười nói với Trần Thanh: “Không cần đâu, đêm nay trăng sáng lắm, tôi tự đi được”