Chương 102: Ai nói anh ta không phải là sinh viên trường đại học Đông Hải?
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía ngoài cửa.
Rất nhanh sau đó, từ trong đám người có một cậu thanh niên bước ra.
"Lại là Tô Vỹ!"
"Anh ta không phải muốn chuyên tâm tốt nghiệp sao? Sao lại có thời gian rảnh rỗi đến đây vậy?"
"Không biết, chẳng lẽ anh ta đến đây để gặp Trần Hân?"
"Chắc không phải chứ, không phải Tô gia cũng là một trong những gia tộc đứng đầu sao? Trần Hân làm gì mà để Tô thiếu gia phải coi trọng như vậy chứ?"
Người đang bước tới, chính là Tô Vỹ.
Sau khi đốc thúc Trương Bảo Toàn đi giải quyết vụ ảnh và video, cậu ta càng muốn đi tìm Chu Dương và Ngưu Xuyên.
Thế nhưng tìm một vòng đám đông đang đứng ở trong hội trường, lại chẳng thấy ai cả. May thay cậu ta nhìn thấy Trương Bảo Toàn đang hung hăng mang người chạy đến phía sau khán đài.
Vì vậy Tô Vỹ cũng cùng họ đi tới đó, không nghĩ rằng lại nghe được giọng điệu ngạo mạn của Cao Hùng.
"Tô thiếu gia, anh đến đây có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy Tô Vỹ, Cao Hùng lập tức dừng ngay thói ăn nói ngang ngược của mình lại.
Dù hắn ta cũng là hội trưởng hội sinh viên trường đại học Đông Hải, ở cái trường này quyền lực lớn đến mức có thể một tay che cả trời.
Thế nhưng trước mặt một người là con cháu nhà đại gia tộc như Tô Vỹ, cũng chỉ là một cá thể nhỏ bé.
Chẳng cần cậu phải tác oai tác quái trong hội sinh viên, chỉ cần dõng dõi gia tộc này nói một câu, Cao Hùng sẽ trực tiếp cút ngay ra chỗ khác.
Cao Hùng vốn là người khéo mồm khéo miệng, loại tài năng này đủ để hắn ta giữ được cái chức hội trưởng hội sinh viên.
"Tên tiểu tử Cao Hùng, làm sao? Xảy ra chuyện gì mà phải giận dữ quát tháo ầm ĩ vậy?"
Tô Vỹ nhìn Cao Hùng, không mấy để ý, chỉ tùy tiện hỏi một câu.
Dù sao Cao Hùng trước sau cũng đã đút lót cho Tô Vỹ, chứ không phải không có chút đóng góp nào.
"Tô thiếu gia, tự nhiên ở trong trường học có hai tên vô công rồi nghề xuất hiện. Tôi bảo Trương Bảo Toàn hãy đuổi bọn họ ra ngoài. Thế nhưng anh ta không làm theo, nên tôi mới nổi giận."
Cao Hùng giải thích.
Cao Hùng sợ Tô Vỹ một phép nên nói ngay, mà hắn ta cũng chẳng còn cách giải thích nào khác nữa.
Tô gia là một trong những gia tộc đứng đầu Đông Hải, có mối quan hệ mật thiết với những băng đảng xã hội đen ở Đông Hải.
Còn Cao gia nhà Cao Hùng, trong mắt Tô gia, chẳng khác gì một con kiến bé tẹo.
Hơn nữa, Tô Vỹ là người khó lường, động một chút là có thể nổi giận, Cao Hùng không bao giờ dám chọc giận cậu ta.
"Hả? Còn có chuyện này sao? Trương Bảo Toàn, tôi hỏi anh, tại sao Cao Hùng bảo anh làm, anh lại không làm? Có phải là chán sống rồi không?"
Tô Vỹ lạnh giọng nói.
Tô Vỹ vừa dứt lời, những người đằng sau lưng Tô Vỹ lập tức lao lên đến bên cạnh Trương Bảo, tóm lấy cổ áo của ông ta, hung hăng trợn mắt nhìn.
Chỉ cần Tô Vỹ nói một câu nữa, đám người này sẽ không chút do dự lập tức ra tay dạy dỗ Trương Bảo Toàn.
"Không phải không phải, Tô đại thiếu, xin anh hãy nghe tôi giải thích..."
Trương Bảo Toàn run rẩy sợ hãi, rất muốn giải thích mọi chuyện, thế nhưng lại bị xách đứng cổ áo nên nói năng lắp bắp.
"Đủ rồi, tha cho ông ta!" Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên.
"Hừ, chuyện của Tô đại thiếu, tên nào dám chen miệng vào thế!"
Lại có người đứng ra gay gắt trách mắng.
Nhưng Tô Vỹ hiện tại lại vô cùng phấn khích, cậu ta đã tìm thấy Chu Dương và Ngưu Xuyên.
"Bốp!"
Bất chợt âm thanh của một tiếng bạt tai vang lên. Tô Vỹ chậm rãi thu lại tay, hung dữ trợn mắt nhìn người vừa lên giọng trách mắng.
"Tô đại thiếu, tại sao lại đánh tôi, là bọn họ cắt lời chen mồm vào chuyện của anh mà!"
Người vừa bị ăn cái tát ngẩn người vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết lấy tay che khuôn mặt đầy sự hoảng hốt khó tin của mình.
Những người khác cũng đang hãi hùng chằng kém. Từng người họ đều nhìn Tô Vỹ, không hiểu tại sao anh ta lại tự đánh người phe mình.
"Thật đáng chết, biết đây là ai không, hả!"
"Đây là sư phụ của tôi, kẻ nào dám chen ngang vào lời của sự phụ, tức là dám chen vào lời của Tô Vỹ này. Vậy còn không đáng ăn cái tát hay sao?"
Tô Vỹ hừ lạnh một tiếp, sau đó bước nhanh đến trước mặt Chu Dương và Ngưu Xuyên, lập tức quỳ gối xuống.
Trong phút chốc, toàn bộ phía sau sân khấu đều im lặng đến kì lạ. Tất cả mọi người đều ngừng thở, trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn Tô Vỹ, Chu Dương và Ngưu Xuyên.
"Trời ơi, tôi vừa nhìn cái gì thế này?" "Tô thiếu gia quỳ xuống trước mặt người đó ư?"
"Đúng vậy, thậm chí Tô thiếu gia còn gọi người đó là sự phụ?"
"Nhưng mà, không phải Cao Hùng đang muốn đuổi hai người họ ra ngoài sao."
Không hẹn mà gặp, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Cao Hùng.
Giờ phút này, sắc mặt Cao Hùng cũng cực kì khó
coi.
Hắn ngàn vạn lần không dám nghĩ tới, hai người vô công rồi nghề trước mặt lại có quan hệ với Tô Vỹ.
Hơn nữa, Tô Vỹ còn quỳ xuống trước mặt họ.
Nếu như tin này truyền đi, e là cả Đông Hải sẽ được một phen chấn động khiếp sợ.
"Cao Hùng, những gì họ nói có phải thật không?"
Những tiếng xì xào của mọi người, Tô Vỹ nghe được hết. Mặc dù không trực tiếp theo dõi toàn bộ diễn biến câu chuyện, nhưng chỉ cần nghe được vài lời bàn tán linh tinh, Tô Vỹ cũng có thể đại khái đoán được lúc ấy xảy ra chuyện gì.
Nhất thời, Tô Vỹ vô cùng nổi giận.
Thì ra vẫn còn có người dám tức tối đối đầu với sự phụ của cậu. Lại còn đuổi sư phụ ra ngoài.
Đây chính là gây hấn đến chính Tô Vỹ, gây hấn đến cả Tô gia.
"Cao Hùng, có phải cậu chán sống rồi không?"
Tô Vỹ lạnh lùng hỏi, xắn tay áo lên hằm hè chuẩn bị dạy dỗ cho Cao Hùng một bài học.
"Tô đại thiếu, đều là hiểu lầm thôi ạ!" "Tôi không biết hai người họ là sư phụ của anh!"
"Nếu tôi biết được điều đó, có cho mười lá gan tôi cũng không dám làm!"
Cao Hùng hốt hoảng khiếp sợ giải thích. "Hơn nữa, Tô thiểu, bọn họ cũng không phải là sinh viên trường đại học Đông Hải, nếu để cho bạn giám hiệu trường biết được, chúng ta sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."
Cao Hùng nhìn thấy Tô Vỹ có vẻ không có ý định bỏ qua cho mình, nên hắn cắn răng cắn lợi đưa ra lời cảnh báo đe dọa.
"Tô thiếu, anh cũng biết, đại học Đông Hải sẽ không để cho người khác vào làm loạn trong này. Một khi phát hiện ra sẽ lập tức báo cảnh sát xử lí. Anh không muốn sư phụ của anh bị cảnh sát đưa đi chứ?"
Cao Hùng chỉ dám cười nhẹ, trong lòng thở dài một tiếng.
Chuyện hắn ta vừa nói, cũng không phải là bịa đặt, mà đã từng thực sự xảy ra rồi.
Chỉ là hắn ta muốn tận dụng điều này, để khiến Tô Vỹ có chút e dè mà bỏ qua cho hắn.
"Tô thiếu, nói thật với anh, nếu anh muốn đánh tôi, chắc chắn anh cũng sẽ gặp chuyện không muốn." "Vì anh biết tôi là Cao Hùng, là đàn em cấp dưới của thiếu gia Tôn Thiên. Anh đương nhiên có thể xử lí tôi, nhưng còn Tôn thiếu gia thì sao?"
Thấy Tô Vỹ do dự, thậm chí là thu hồi lại nắm đấm, Cao Hùng đắc ý không khỏi cười nhạt một tiếng. Hắn ta cũng phải bỏ ra khá nhiều sức lực rồi.
"Tôn Thiên?"
"Ha ha, thật nực cười, Tôn Thiên cũng chỉ là một kẻ rác rưởi thôi. Ở trước mặt sư phụ ta, tất cả đều chỉ là cặn bã!"
Tô Vỹ đột nhiên cười lớn, ánh mắt nhìn về phía Cao Hùng càng lúc càng lạnh lùng.
Đương nhiên anh ta biết ý định của Cao Hùng là gì. Thấy Cao Hùng dám lấy Tôn Thiên ra để đe dọa mình, Tô Vỹ nhất thời không kìm được tức giận.
"Vậy thì sao? Tô đại thiếu, nếu hai người họ võ công cao cường, nhưng họ cũng không phải người trong đại học Đông Hải. Anh muốn vì bọn họ mà đánh tôi, thì anh sẽ bị ban giám hiệu trừng phạt!"
Cao Hùng giữ vững tinh thần, lớn giọng hét lên.
"Ai nói họ không phải người trong đại học Đông Hải?"
Nhưng đột nhiên, một giọng nói già dặn vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Một ông lão chắp hai tay đằng sau lưng, chậm rãi tiến về phía sau khán đài.
"Chu Dương và Ngưu Xuyên, họ đều là sinh viên trường đại học Đông Hải, là sinh viên chuyên ngành kiểm định vật liệu của trường chúng ta!"