Chương 103: Tuyển sinh đặc biệt!

Chương 103: Tuyển sinh đặc biệt!

"Là Thiệu Trạch Giai giáo sư khoa kiểm định vật liệu!"

"Trời ơi, tin đồn rằng Thiệu giáo sư một học kì 1 trường chỉ xuất hiện có vài ngày, không nghĩ rằng hôm nay ông ấy lại xuất hiện!"

"Nhưng lời Thiệu giáo sư vừa nói, rốt cục là ý gì nhỉ?"

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về ông lão đang bước tới.

Chính là Thiệu Trạch Giai!

"Thiệu giáo sư!" Cao Hùng cúi đầu, có chút sửng sốt.

Thiệu Trạch Giai là một người vô cùng đặc biệt trong trường đại học Đông Hải. Tuy chỉ gọi là đó là một giáo sư, nhưng quyền lực thực tế có thể sánh ngang với hiệu trưởng.

Có người nói Thiệu Trạch Giai là một bậc thầy, một học giả chuyên ngành.

Có người lại nói Thiệu Trạch Giai là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn cố vấn, thế nên có nhiều đặc quyền trong đại học Đông Hải.

Tóm lại là có rất nhiều lời đồn đại khác nhau.

Thế nhưng tất cả lời đồn đoán đều giống nhau ở chỗ, Thiệu Trạch Giai không phải là người thích đùa, và ông cũng hay bênh vực cho sinh viên.

Ngành kiểm định vật liệu, tổng cộng có không tới 10 sinh viên, vì thế mỗi sinh viên trong đó đều được Thiệu Trạch Giai yêu thương như con đẻ.

Năm ngoái trong hội thể thao của trường, có một sinh viên ngành kiểm định vật liệu chẳng may bị thổi còi. Thiệu Trạch Giai đã trực tiếp đuổi vị trọng tài đó ra khỏi sân.

"Thiệu giáo sư, tại sao thầy lại tới đây." Cao Hùng không dám thất lễ.

Nếu như nói đối với Tô Vỹ, hắn còn có chút kháng cự, nhưng trước mặt Thiệu Trạch Giai, Cao Hùng không dám có một chút ý niệm bất kính nào.

Là hội trưởng hội sinh viên, Cao Hùng biết vài điều mà người khác không biết.

Chính vì thế, hắn càng không dám lỗ mãng trước Thiệu Trạch Giai.

Đó là, Thiệu Trạch Giai chính là sở trường của sở kiểm định Chu thị chi nhánh Đông Hải.

Đối với sở kiểm định Chu thị, Cao Hùng cũng không nắm thông tin rõ ràng.

Nhưng trong một lần cùng trò chuyện với gia đình, nghe thông tin từ bố mẹ hắn mới biết, sau đó còn nghiêm túc cảnh báo hắn phải thật cẩn thận.

Cũng chính từ lúc đó, Cao Hùng mới biết được thế lực thực sự của sở kiểm định Chu thị.

"Tại sao tôi tới à? Nếu tôi không tới, có phải cậu hội trưởng hội sinh viên này sẽ gây khó khăn cho sinh viên khoa kiểm định vật liệu chúng tôi không?"

Giáo sư Thiệu Trạch Giai nhìn Cao Hùng lạnh lùng nói.

"Gì cơ? Sinh viên khoa kiểm định vật liệu?"

"Chẳng lẽ cả hai người họ đều là sinh viên khoa kiểm định vật liệu?"

"Lần này Cao hội trưởng thảm rồi, Thiệu giáo sư bênh vực cho sinh viên khoa mình lắm!".

Mọi người đều vô cùng kinh động, ánh mắt nhìn về phía Cao Hùng có chút đáng thương.

Nếu xét theo phong cách trước giờ của Thiệu Trạch Giai, gây sự với sinh viên khoa kiểm định vật liệu, kết cục thường không tốt đẹp gì.

Dù Cao Hùng là hội trưởng hội sinh viên, chỉ sợ hắn cũng không chịu nổi. "Cái gì, Thiệu giáo sư, bọn họ là sinh viên của khoa kiểm định á?"

Cao Hùng khiếp sợ nhìn Chu Dương và Ngưu Xuyên, nét mặt đầy sự hoảng hốt.

Nhưng rất nhanh, hắn như thể vừa nghĩ ra điều gì đó, quả quyết nói.

"Không thế nào, toàn bộ sinh viên khoa kiểm định em đều biết, không hề có hai người này. Hơn nữa, họ cũng chính miệng nói rằng họ không phải sinh viên trường đại học Đông Hải."

Cao Hùng đắc ý cười to. Cao Hùng luôn dè chừng sự bao che bênh vực của giáo sư Thiệu Trạch Giai, nên từ sớm đã ghi nhớ tất cả sinh viên khoa kiểm định vật liệu. Bất kể là tên, tuổi, thậm chí là có người yêu chưa, hắn đều cho người điều tra rất rõ ràng.

Nhưng Chu Dương và Ngưu Xuyên không hề tồn tại một chút trong trí nhớ của Cao Hùng.

"Đúng vậy, bọn họ vừa mới nói không phải là sinh viên trường đại học Đông Hải."

"Chẳng lẽ bọn họ và Thiệu giáo sư có quen biết?"

"Không biết nữa, nếu như bọn họ là sinh viên trường này, thì việc Thiệu giáo sư bênh vực bọn họ cũng chẳng có cách nào thay đổi được."

Mọi người nghe Cao Hùng nói vậy, bỗng nhiên nhớ lại rồi lớn tiếng thảo luận.

"Thiệu giáo sư, hai người này không phải sinh viên trường mình. Em biết thầy có ý giúp đỡ bọn họ, thế nhưng đây chỉ là hai kẻ vô công rồi nghề, hơn nữa còn muốn quấy rầy sinh viên đại học Đông Hải."

Cao Hùng thấy Chu Dương và Ngưu Xuyên không nói gì, cũng không phản ứng nữa, nhất thời cho rằng họ bị hắn nói trúng. Sắc mặt Cao Hùng đắc ý hơn, giọng nói với giáo sư Thiệu Trạch Giai cũng trở nên cứng rắn mạnh mẽ hơn hắn.

"Gì vậy? Chẳng nhẽ tôi tuyển sinh đặc biệt hại sinh viên, cũng phải báo cho cậu hội trưởng hội sinh viên biết sao?"

Thiệu Trạch Giai chỉ cười nhạt trả lời, nhưng lại khiến mọi người kinh động một phen.

" Tuyển sinh đặc biệt? Không thể nào!"

"Thiệu giáo sư có quyền tuyển sinh đặc biệt, chỉ là mấy năm rồi mới thấy ông ấy sử dụng quyền này!"

"Chẳng lẽ lần này, Thiệu giáo sư lại sử dụng quyền hạn tuyển sinh đặc biệt của mình sao?"

"Nói như vậy, hai người kia là sinh viên khoa kiểm định thật?"

Tất cả mọi người sững sờ nhìn Chu Dương và Ngưu Xuyên, trong lòng không ngừng suy đoán thân phận của hai người họ là gì.

Tại sao mấy năm này không hề có sinh viên tuyển sinh đặc biệt nào của Thiệu giáo sư, mà đúng lúc này giáo sư lại đặt biệt tuyển sinh bọn họ.

"Thiệu giáo sư, thầy..."

Cao Hùng sắc mặt biến đổi tức khắc, trong lòng hắn cũng hoảng loạn cả lên.

Thiệu Trạch Giai mấy năm nay không dùng quyền hạn tuyển sinh đặc biệt , khiến hắn dường như quên mất chuyện này.

Bây giờ Thiệu Trạch Giai đột nhiên sử dụng quyền hạn này, đặc biệt chiêu mộ luôn Chu Dương và Ngưu Xuyên. Việc này hoàn toàn vượt quá sự dự liệu của Cao Hùng.

"Hiện nay hai người này là sinh viên khoa kiểm định của tôi, các cô cậu có ý kiến gì không?"

Thiệu Trạch Giai không để ý đến Cao Hùng mà chỉ thản nhiên nhìn vào đám đông.

Toàn bộ những người sau khán đài không có ai dám phản đối Thiệu giáo sư. Mọi lời giáo sư nói, sẽ không ai nghi ngờ.

"Nếu không có ý kiến gì, thì mọi người đi làm việc của mình đi!"

Thiệu Trạch Giai nhàn nhạt nói.

"Chu Dương, đi với tôi."

Thiệu Trạch Giai thấy không có ai nói gì, liền quay đầu nhìn Chu Dương.

"Vâng." Chu Dương gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều. "Tiểu Hân, trò cũng đi cùng tôi."

Thiệu Trạch Giai có chuyện tìm Chu Dương, thì Chu Dương cũng sẽ không từ chối. Nhưng đồng thời, ông cũng không đành lòng để Trần Hân một mình đối diện với Cao Hùng ở sau khán đài.

Thiệu Trạch Giai rời khu hậu trường trước, Chu Dương, Ngưu Xuyên và Trần Hân vội đi theo sau.

"Sư phụ, đợi tôi với!"

Tô Vỹ hơi sửng sốt một chút. Vừa nhìn thấy bọn họ rời đi, cậu đã vội la lớn rồi theo họ ra ngoài.

Mấy người họ đều không hề để ý rằng, ánh mắt Cao Hùng nhìn bọn họ đã tràn đầy sự thâm hiểm, thậm chí còn có cả sự thù hận.

Chu Dương và mấy người còn lại rời khán đài, cùng rời khỏi hội trường lớn.

Hôm nay anh tới đây, là để xem Trần Hân biểu diễn.

Bây giờ màn biểu diễn kết thúc rồi, anh cũng không có ý định ở lại lâu.

"Thiệu giáo sư, cảm ơn ông."

Chu Dương biết Thiệu Trạch Giai vừa rồi làm vậy là để giúp anh thoát khỏi vòng vây.

Dẫu sao cũng không muốn bản thân phát sinh mâu thuẫn gì với sinh viên đại học Đông Hải, đặc biệt là liên lụy tới Trần Hân.

"Chu Dương, những gì tôi vừa nói, cũng không phải là khoác lác. Cậu xem cái này chút đi."

Thứ khiến Chu Dương kinh ngạc, chính là hai văn kiện Thiệu Trạch Giai lấy ra từ trong túi.

Chu Dương nhận lấy văn kiện, vừa nhìn vào mấy dòng đầu đã nhất thời sững sờ.

Văn kiện này, quả nhiên là thông báo tuyển sinh đặc biệt thật. Mấy dòng đầu nét mực vẫn rất mới, ghi rõ tên của Chu Dương và Ngưu Xuyên.

Hay nói cách khác, bây giờ Chu Dương và Ngưu Xuyên đã trở thành sinh viên khoa kiểm định vật liệu của trường đại học Đông Hải.

"Thiệu giáo sư, cái này... Tôi cũng đã sớm học xong đại học rồi, thậm chí tốt nghiệp cũng đã vài năm."

Chu Dương bất đắc dĩ dở khóc dở cười, nhưng không hề có ý trách móc Thiệu Trạch Giai.

Thật sự thì anh đã tốt nghiệp từ ba năm trước rồi. Bây giờ đột nhiên nhận thông báo nhập học, Chu Dương cũng không biết phải làm sao.

Tự nhiên, quãng thời gian học ở đại học lại từ từ xuất hiện trong tâm trí Chu Dương.

Từng bóng người quen thuộc lần lượt thoáng qua, khiến Chu Dương lúc này trong lòng có chút hoài niệm.