Chương 101: Hành động của tiểu nhân!
"Đúng vậy, rất tốt!"
Chu Dương nhất thời không nghĩ ra lời lẽ hoa mỹ nào để tán thưởng Trần Hân, anh chỉ biết ôn nhu nhìn cô.
"Cám ơn."
Trần Hân nghe vậy, ngượng ngùng cúi mặt xuống.
Hai người thẹn thùng nhìn nhau cứ như chốn không người, khiến Cao Hùng bên cạnh nhìn cũng thấy rùng mình.
"Đáng ghét! Người này rốt cục là ai vậy?"
"Hân Hân, đây có phải bạn của em không? Chẳng lẽ chúng ta lại không giới thiệu qua về nhau một chút?"
Cao Hùng đi lên phía trước, đứng bên cạnh Trần Hân, đôi mắt híp nhìn thẳng về phía Chu Dương.
Chu Dương lúc này mới bắt đầu để ý tới tên thanh niên này.
Từ lúc anh và Ngưu Xuyên bắt đầu bước vào, mới hỏi có một câu, hắn đã thể hiện thái độ không hề thiện cảm.
Vậy mà bây giờ lại chủ động lại gần làm quen.
"Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi. Chúng ta không hề thân thiết nhau, đề nghị anh hãy gọi tôi đầy đủ họ tên!"
Trần Hân chau mày, vội vàng nhích người thêm vài bước về phía Chu Dương, đứng cách xa Cao Hùng thêm một chút.
Động tác này của cô rất kín đáo, người bình thường sẽ khó mà nhìn thấy.
Nhưng Cao Hùng đang đứng bên cạnh Trần Hân, nên hắn có thể nhìn rõ được hành động này của cô.
Nhất thời, một cơn lửa giận bùng bùng cháy lên trong tâm trí của Cao Hùng.
"A, tôi là Cao Hùng, là hội trưởng hội sinh viên đại học Đông Hải, không biết bạn học kia là người đến từ trường nào?"
Cao Hùng cười lạnh một tiếng, giả bộ như không hề cảm nhận được thái độ của Trần Hân, thậm chí còn mỉm cười đưa tay về phía Chu Dương, tự giới thiệu bản thân.
Cao Hùng?
Chu Dương vừa nghe, đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
Thì ra người đứng trước mặt anh là Cao Hùng.
Nhìn bộ dạng này của hắn, có vẻ tất cả các lời đồn đại bên ngoài đều là thật.
Người này, có tình cảm sâu sắc với Trần Hân.
Hơn nữa đúng lúc này, tất cả những người đứng đằng sau khán đài, đều hướng ánh mắt nhìn về phía Chu Dương.
Từ lúc Chu Dương và Ngưu Xuyên cùng nhau tiến vào, bọn họ dù nhìn thấy, nhưng cũng không ai để ý.
Hơn nữa bọn họ tới đây là để tìm Trần Hân. Thấy Cao Hùng ở đó, thì không ai dám hành động.
Mà bây giờ ai cũng nhìn thấy rõ ràng Trần Hân rất có cảm tình với người đàn ông này, khiến cho mọi người nhất thời đều tò mò xem chuyện gì xảy ra.
Người này rốt cục là ai?
Mà lại có thể khiến Trần Hân chọn anh ta và tránh xa Cao Hùng.
"Tôi không phải là sinh viên trường đại học Đông Hải."
Chu Dương khẽ cười đáp lại, đưa tay ra nắm lấy tay Cao Hùng.
Thế nhưng, ngay khi tay Chu Dương sắp chạm vào tay Cao Hùng, thì Cao Hùng đột nhiên rút tay về.
"A, tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra không phải sinh viên đại học Đông Hải. Vậy tôi cũng tò mò muốn biết, làm thế nào để anh vào được đây vậy?"
Cao Hùng lạnh lùng chất vấn.
Câu trả lời của Chu Dương trong nháy mắt đều khiến mọi người vô cùng thất vọng.
"Trời ạ, người này không phải sinh viên trường chúng ta sao?"
"Không thể nào, đến đại học Đông Hải cũng không thi vào được, thì đúng là người không có bản lĩnh. Nếu vậy Trần Hân sao có thể thích anh ta chứ?"
"Nhìn bộ dạng anh ta xem, cũng chẳng giống người có tiền chút nào."
"A, Trần Hân đúng là mắt có vấn đề, Cao hội trưởng thì không thích, chẳng hiểu sao lại chọn người như vậy?"
Mọi người bàn luận xôn xao, ánh mắt nhìn Chu Dương từ đầy vẻ hiếu kì, giờ đã chuyển sang toàn là sự khinh thường, như thể chưa từng thèm được ở bên cạnh Chu Dương
"Trần Hân, em mới là sinh viên năm nhất, chưa trải đời nhiều, phải biết là trong cái xã hội này, có rất nhiều kẻ chuyên môn quyến rũ lừa lọc những cô gái xinh đẹp như em, em nhất định phải cẩn thận.
"Hơn nữa em yên tâm, có Cao Hùng anh đây, bất kể hắn ta là người nào, đều không làm gì được em ở trường đại học Đông Hải này!"
"Người đâu, mau tìm bảo vệ tới đây. Giữa hội trường lớn xuất hiện một kẻ không rõ lai lịch như này, nếu hắn ta gây ra bất kì tổn hại nào đến toàn thể giáo sự hay sinh viên ở đây, thì bảo với bảo vệ rằng họ không cần làm việc nữa!"
Cao Hùng lạnh lùng nói, như thể hẳn là chủ của cái trường này. Chỉ tay đụng chân, mọi thói ngang ngược đều hiện ra hết.
Thế nhưng trong mắt Chu Dương, hành động của Cao Hùng như vậy, thật chẳng khác một đứa trẻ con.
"Ai? Ai đang làm loạn ở đây?"
- Cao hội trưởng, xảy ra chuyện gì vậy, chỉ cần có tôi Trương Bảo Toàn ở đây, cậu hãy yên tâm."
Ngay sau đó, ở bên ngoài phía sau khán đài vang lên tiếng hét lớn.
Đội trưởng đội bảo vệ Trương Bảo Toàn mang thêm 5 người bảo vệ khác gấp rút nối đuôi nhau đi vào.
Trương Bảo Toàn trong lòng đang thấp thỏm lo âu.
Mệnh lệnh của Tô Vỹ, anh ta tuy đã tiến hành, nhưng lại không dám đảm bảo liệu có thể thể tiêu hủy được hết những tấm ảnh và các video hay không.
Đúng lúc anh ta đang cuống quýt, thì có người tới bảo rằng hội trưởng hội sinh viên Cao Hùng muốn anh ta mang người tới để đuổi mấy kẻ vô công rồi nghề này đi.
Vừa nghe vậy, Trương Bảo Toàn không nhiều lời, lập tức dẫn người chạy tới đó.
"Ha ha, nếu như có thể làm tốt chuyện của Cao Hùng, thì chắc có thể có một lời giải thích với Tổ đại thiếu.
Trong lòng Trương Bảo Toàn âm thầm nghĩ như vậy, nên vừa đến đã vội đứng từ xa đã hét toáng lên.
Thế nhưng, sau khi giải tán được đám đông đứng phía sau cửa, chợt nhìn thấy một người mà anh ta không muốn gặp nhất.
"Tại sao anh ta lại ở chỗ này?"
"Người mà Cao hội trưởng bảo là kẻ vô công rồi nghề, chắc không phải anh ta!"
"Ngàn vạn lần đừng có là anh ta!"
Trương Bảo Toàn không ngừng cầu nguyện trong lòng, vội vã bước đến trước mặt Cao Hùng.
"Cao hội trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trương đội trưởng, tôi không biết đội bảo vệ của các ông làm việc như nào. Sao để cho hai kẻ vô công rồi nghề này vào đây, lỡ có xảy ra chuyện gì, các ông có chịu trách nhiệm được không?"
Cao Hùng hừ lạnh nói. "Cái gì? Xảy ra chuyện này ư?"
"Cao hội trưởng yên tâm, những kẻ nhàn rỗi kia đang ở đâu, chúng tôi sẽ đuổi bọn chúng ra ngoài."
Trương Bảo Toàn đưa ra lời bảo đảm rất thành khẩn.
Nhưng từ đầu tới cuối, anh ta không dám đưa mắt nhìn chỗ Chu Dương.
Chính là hai người bọn họ! Mau đuổi bọn họ đi đi! Đại học Đông Hải không hoan nghênh hai người các ngươi!"
Cao Hùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Chu Dương và Ngưu Xuyên.
"Cái gì?"
Trương Bảo Toàn nhìn hướng Cao Hùng chỉ sang, trong lòng nhất thời chết lặng.
Người Cao Hùng chỉ tay chính là Chu Dương và Ngưu Xuyên.
Trương Bảo Toàn cảm thấy bản thân đúng là xui xẻo rơi trên đỉnh đầu, rõ ràng đã cầu nguyện rồi, tại sao vẫn chính là bọn họ.
Nhất thời Trương Bảo Toàn và cả đội bảo vệ nhìn nhau, không ai dám hành động.
"Trương Bảo Toàn! Đây là chuyện gì vậy? Tại sao các ông không mau hành động? Nếu như không muốn ra tay, thì các ông có thể cút luôn khỏi cái trường Đông Hải này rồi!"
Cao Hùng nhìn đội bảo vệ ai nấy cũng bất động đứng im, liền giận dữ quát.
"Hừ, bây giờ đến cả bảo vệ cũng không nghe lời, không coi trọng yêu cầu của Cao hội trường, các người muốn gói chăn gối đệm rồi cút đi à?"
"Còn không mau đuổi hai tên kia ra ngoài? Đúng là chướng mắt?"
Mọi người cùng nhau hò hét, ai ai cũng ghét bỏ Chu Dương.
"Cao hội trưởng, cái này... cái này không phải là biện pháp tốt ạ."
Trương Bảo Toàn trong thế tiến thoái lưỡng nan, muốn giải thích rõ ràng với Cao Hùng.
"Hừ? Trương Bảo Toàn, liệu ông có mau đi không. Nếu ông không đi, tôi đảm bảo đến tối nay, bộ trang phục trên người ông sẽ bị lột sạch."
Cao hùng vô cùng tức giận. Hắn không nghĩ rằng chỉ là một đội bảo vệ bé tẹo, mà cũng không tuân theo mệnh lệnh của mình.
Những tình huống như vậy, từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra.
Từ khi hắn lên làm hội trưởng hội sinh viên, trong cái trường này, tất cả học sinh đều vô cùng cung kính hắn.
Ngay cả những giáo viên mới vào không biết gì, cũng đều phải làm theo ý của hắn.
Nhưng bây giờ, một đội bảo vệ bé tí bé tẹo, lại nói chuyện hắn giao phó là khó làm!"
“Cậu muốn lột đồ của ai?"