Chương 13: Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm - Chương 13

Buổi sáng đến công ty, Vệ Đình vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp thở đã bị một đống tài liệu ùn ùn ném tới trên bàn. Chủ quản của y Lưu Dịch một bên uống trà một bên cười nói cho y biết, công ty đang chọn người đưa đến chi nhánh địa phương rèn luyện nửa năm, rất có thể sẽ là y.

“Sau khi trở về chắc chắn sẽ được thăng chức”.

Lưu Dịch uống một ngụm trà. “Đương nhiên chi nhánh dưới thì điều kiện không thể tốt như ở tổng bộ, nhưng cậu cũng biết quy củ của công ty ta, muốn thăng chức thì nhất định phải trải qua rèn luyện. Đi muộn không bằng đi sớm, nếu không đến lúc kết hôn có con rồi lại bị điều đi thì khó chịu thế nào?”

“Lưu ca đi rèn luyện khi nào vậy?”

“Tôi?” Lưu Dịch cười cười. “Vào công ty ba năm thì nhận được thông báo. Khi đó bà xã đang mang thai, rất không muốn đi, nhưng lại luyến tiếc cơ hội tốt như vậy. Cho nên cậu đó, không bằng cố gắng một chút, hiện tại được chọn thì đi đi, nhân lúc tuổi trẻ lại chưa lập gia đình, không có gánh nặng gì, thật tốt”.

“Người trong công ty đủ tư cách đi cũng không chỉ có mình tôi?”

“Ừ, các phòng ban đều có nhân viên đề cử. Cậu vào ban chúng ta tuy rằng chưa lâu, nhưng làm việc chịu khó lại có tâm, huống hồ Đinh quản lý cũng coi trọng cậu, hy vọng vẫn rất lớn”. Lưu Dịch vỗ vỗ vai y. “Dù sao tôi nhất định sẽ cực lực đề cử cậu”.

Vệ Đình trong lòng nóng lên. Lưu Dịch tuy rằng bình thường mọi việc đều tống hết cho y, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn coi y như người nhà. Y đương nhiên biết quy củ của công ty, tháng năm hoặc tháng sáu hàng năm sẽ phái người xuống công ty chi nhánh làm việc, nửa năm sau trở về sẽ được thăng chức.

Bất quá… tháng năm tháng sáu… Kia không phải quá nhanh?

Hiện tại đã là tháng ba, qua hai tháng nữa…. Vệ Đình nhớ tới hiệp ước một năm của mình với Đinh Bùi Quân, có chút buồn cười lắc lắc đầu.

Cơ hội này chưa chắc đã đến phiên y, mà cho dù thực sự rơi trúng đầu y thì còn phải có sự đồng ý của Đinh Bùi Quân nữa. So với hiệp ước một năm gì đó, tiền đồ hẳn là quan trọng hơn đi?

Vệ Đình chính mình còn không phát giác, suy nghĩ này của y là đang kiếm cớ chấm dứt hiệp ước một năm trước thời hạn.

Tám giờ tối, Diệp Trình An đến “Vô chủ chi gia”, ngồi xuống trước quầy bar gọi một ly Brandy. Từ lúc cậu ta đi vào đã không đếm được có bao nhiêu tầm mắt dây dưa lại đây, bất quá thoạt nhìn cậu ta không có hứng trí, đối với trai gái cố tình xuất hiện bên người đều làm như không thấy mà chỉ liên tục nhìn về phía cửa.

“Sao hả”, Tử Bội ném một điếu thuốc cho anh ta. “Tâm tình không tốt?”

“Không phải”.

“Hết nhìn đông lại nhìn tây, chờ người sao?”

“Đúng rồi, hỏi cô một người”. Diệp Trình An nhả khói, hướng Tử Bội ngoắc ngoắc tay. “Tiểu tử đi cùng Đinh Bùi Quân hôm đó tên là gì?”

“Tôi không biết”.

“Cô không biết?” Diệp Trình An trừng mắt liếc cô một cái. “Cậu ta gọi cô Tử Bội thân thiết như vậy, cô lại không biết tên cậu ta là gì?”

“Khách nơi này đều biết tôi tên Tử Bội, tôi lại chưa hẳn đã biết hết bọn họ”. Tử Bội lạnh lùng cười. “Anh muốn làm gì?”

“Cô nói xem tôi muốn làm gì?”

“Anh có thể sửa cái tật thối nát này đi được không? Thấy người bộ dạng không tồi sẽ động thủ, động vật so với anh còn có tiết tháo hơn. Anh ta so với anh căn bản không phải cùng một loại người, anh nhìn không ra à?”

“Cô không phải nói không biết cậu ta sao?” Diệp Trình An uể oải nhìn cô một cái. “Cậu ta cho cô phí bảo kê à? Cũng không phải bạn trai, che chở như vậy làm gì?”

“Có cái rắm!”

Diệp Trình An bật cười đứng lên, hướng Tử Bội nháy mắt. “Đừng nóng giận, nếu quả thực là người cô coi trọng, tôi sẽ không động thủ. Quan niệm đạo đức cơ bản tôi vẫn có”.

“Anh ta không phải người của tôi, nhưng đúng là đã có chủ”.

Diệp Trình An sửng sốt một chút, bừng tỉnh đại ngộ. “tôi hiểu rồi”.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đột nhiên bị bẻ gãy, Diệp Trình An cho Tử Bội một nụ cười không rõ hàm ý. “Một khi đã như vậy, tôi cũng không muốn đi chọc gậy bánh xe. Bất quá nếu lần sau gặp được cậu ta, thật rất muốn kết bạn với người này”.

“Anh đang kể truyện cười đấy à? Kết bạn? Anh mà lại có thể làm bạn với con mồi mình coi trọng? Diệp Trình An, anh cho đây là ngày đầu tiên tôi quen biết anh à?”

“Xem ra cô đối với tôi đúng là có thành kiến quá sâu”. Diệp Trình An miễn cưỡng lắc đầu. “Tiểu tử kia đúng là không cùng một loại người với tôi, bất quá tôi lại rất thích cái hương vị không hợp nhau ở trên người cậu ta. Cậu ta nếu đã thích người kia, tôi tất nhiên sẽ không ra tay, chỉ tiếc ánh mắt quá kém, tôi cũng không ngại chờ cậu ta thất tình rồi sẽ cướp về”.

Lần này Tử Bội không chế giễu gì, sau một lúc lâu mới cười khẽ một tiếng. “Nếu anh ta thực sự quay qua thích anh thì mới đúng là có mắt như mù – các người có cái gì khác nhau?!”

“Làm sao?” Diệp Trình An cười cười. “Ít nhất tôi so với người kia thành thật hơn nhiều đi”.

Diệp Trình An ghé vào trên quầy bar, một bên lấy điếu thuốc từ chỗ Tử Bội, một bên nâng ly rượu lên cao, ánh mắt trống rỗng, nở nụ cười như không có chuyện gì.

Ở trong mắt cậu ta, thế giới này rất thuần tuý, trừ bỏ nam nhân cùng nữ nhân, rượu và thuốc là, thì không còn gì khác.