Chương 14: Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm - Chương 14

Đinh Bùi Quân xem xong bản tin buổi tối liền vào phòng ngủ, nhìn thấy Vệ Đình ôm máy tính lên mạng, trên màn hình hiển thị một chuỗi ký tự thì không khỏi cười rộ lên. “Tôi xem cậu về sau cứ kết hôn với máy tính luôn đi, suốt ngày ôm không bỏ, bà xã vứt đi đâu chứ?”

Vệ Đình nói. “Bà xã mà nghe lời như vậy thì tốt rồi”. Vừa nói vừa tắt khung chat, log out tắt máy, một loạt hành động liền mạch lưu loát.

Đinh Bùi Quân kỳ quái. “Cậu cứ chơi đi, còn sớm mà”.

Vệ Đình một bên cất máy tính một bên nói. “Không chơi, cho dù có là vợ, nhìn cả ngày cũng chán ngấy – anh không phải nói muốn đi siêu thị mua đồ sao?”

Đinh Bùi Quân rõ ràng thấy y đang nói chuyện với người ta, nói được một nửa liền rời phòng chat, nhưng hắn cũng không hỏi thêm gì, chỉ thuận thế gật gật đầu. Vệ Đình từ trên giường nhảy xuống, cầm áo khoác mặc vào, cười nói. “Đi thôi?”

Hai người đến một siêu thị cách nhà không xa, đơn giản là mua thêm mấy đồ dùng hàng ngày. Vệ Đình đối với mấy thứ này không quan tâm, đi tới đi lui liền chạy qua khu đồ ăn vặt, đang nghiên cứu lọ kẹo Thuỵ Sĩ đột nhiên nghe có người gọi mình. “Này, này… Vệ Đình!”

Vệ Đình kinh ngạc, nhất thời còn chưa kịp phản ứng, thẳng đến khi Đinh Bùi Quân gọi một tiếng nữa y mới quay đầu lại. Hoá ra Đinh Bùi Quân đang đẩy xe đựng đồ, khu đồ ăn vặt nhiều người quá hắn không đến được, cho nên mới đứng ở bên kia gọi Vệ Đình.

Đột nhiên nghe Đinh Bùi Quân mang cả tên họ mình gọi ra, Vệ Đình không quen lắm. Bình thường ở công ty, Đinh Bùi Quân rất ít khi có việc đích thân tìm y, cho dù có gặp nhau, y cũng phải giả bộ ở trước mặt người khác cung kính gọi hắn một tiếng “Đinh quản lý”. Về tình cảm riêng tư.… riêng tư…. Vệ Đình bỗng nhiên phát giác, ở cuộc sống riêng hàng ngày, bọn họ căn bản là không có tên thân mật.

Hai người ở cùng nhau bất quá chỉ có “anh, tôi” này nọ, cho dù ở trên giường bọn họ cũng ít nói lời thân thiết. Đinh Bùi Quân thuộc loại người khi đã tắt đèn thì trầm mặc ít nói, chỉ giỏi về ngôn ngữ cơ thể – sau đó Vệ Đình nhận thấy bản thân mình cũng giống vậy, mặc kệ là hôn môi hay đi đến bước tiếp theo, bọn họ đều chỉ có thói quen hoặc nặng hoặc nhẹ mà hít thở.

Xấu hổ giữa nam nhân là như vậy sao? Ít nhất y không thể đối với Đinh Bùi Quân tự nhiên gọi ra hai tiếng “Bùi Quân”. Nếu một ngày nào đó nghe được Đinh Bùi Quân gọi mình “Đình Đình, Tiểu Đình” gì đó, y chỉ sợ mình cũng sẽ bị doạ đến rối loạn thần kinh.

Đinh Bùi Quân không biết y phát ngốc gì đó, đành phải gọi lại một câu. Vệ Đình vội vàng đi qua, nghe hắn nói. “Không thấy nhãn hiệu dầu gội đầu hay dùng, chúng ta đi chỗ khác”.

Vệ Đình có chút mờ mịt. Kỳ thật Đinh Bùi Quân không phải người hay so đo, nhưng với đồ dùng trong nhà, ví dụ như dầu gội đầu sữa tắm kem đánh răng các thứ lại gần như là có thói quen sử dụng cố chấp. Hắn chỉ dùng một loại nhãn hiệu dầu gội, dùng tạm loại khác cũng không được. Có một lần Vệ Đình dùng hết dầu gội trong nhà, tan tầm liền thuận tiện mua một chai về, kết quả ngày hôm sau Đinh Bùi Quân lập tức đi mua chai dầu gội nhãn hiệu hay dùng về, còn chai Vệ Đình mua thì ném vào trong tủ đồ.

“Tôi quen dùng nhãn hiệu kia, cái khác không thích”.

Nghe xong Đinh Bùi Quân giải thích, Vệ Đình cũng chỉ cười cười. Hắn còn có rất nhiều thói quen kỳ quái – ví dụ như trước khi đi ngủ nhất định phải uống một tách café đen, ví dụ như đồ ngủ đều thống nhất chỉ có màu lam, ví dụ như khi bọn họ ở trên giường, thời điểm Đinh Bùi Quân hôn y, hắn sẽ luôn lấy tay che mắt y lại.

Lúc đầu Vệ Đình nghĩ là Đinh Bùi Quân sợ y xấu hổ, nhưng dần dần y phát hiện đây chỉ là thói quen của Đinh Bùi Quân mà thôi. Vì thế Vệ Đình cũng bắt đầu quen, thậm chí còn táo tợn hơn – có một lần khi y chủ động hôn Đinh Bùi Quân, đột nhiên đem cái gối đơn che mắt hắn lại.

Đinh Bùi Quân bị doạ nhảy dựng, dùng sức giật cái gối kia ra. Vệ Đình lại cười nhìn hắn. “Tôi còn tưởng anh thích phương thức này”.

Đinh Bùi Quân trên mặt hết xanh lại trắng, Vệ Đình cũng là thần tình vô tội nhìn hắn. Về sau, Đinh Bùi Quân không còn che mắt Vệ Đình nữa.

Vì thế bất tri bất giác ở chung, thói quen của hắn đã dần dần bị Vệ Đình thay đổi – bắt đầu là một cái áo ngủ của hắn bị giặt hỏng, Vệ Đình đi mua một cái mới đền cho hắn, hắn không chịu mặc, nhất quyết chỉ mặc áo màu lam. Không lâu sau, mấy cái áo ngủ của hắn đều bị Vệ Đình khi giặt ‘không cẩn thận’ đem ngâm trong nước tẩy rửa, toàn bộ bị tẩy thành màu trắng – đồng nghĩa với việc, hỏng hết rồi.

Sau đó, Vệ Đình một hơi mua bảy tám bộ áo ngủ đầy đủ màu sắc kiểu dáng cho hắn, Đinh Bùi Quân không còn cách nào, đành phải mặc.

Còn cái thói quen uống café đen trước khi đi ngủ của hắn, Vệ Đình cũng muốn học theo. Kết quả là y không ngủ được, cả đêm hưng phấn cả đêm mất ngủ, ở bên người hắn lăn qua lộn lại, hại hắn cũng vô pháp mà đi vào cõi mộng. Đinh Bùi Quân thử dùng sữa thay café, khuyên Vệ Đình buổi tối dùng cái đó là tốt rồi. Vệ Đình không đồng ý, nói là muốn theo thói quen của hắn, cuối cùng làm cho Đinh Bùi Quân không thể không từ bỏ thói quen này, đổi thành mỗi đêm cùng Vệ Đình uống một cốc sữa tốt cho giấc ngủ.

Chỉ có mấy cái chai chai lọ lọ trong nhà tắm là Vệ Đình thực sự không làm gì được – Đinh Bùi Quân mỗi lần mua sắm là mua về một số lượng lớn, Vệ Đình cũng không thể đem tất cả chỗ đó dùng hết trong một lần đi?

Những thay đổi rất nhỏ này, Đinh Bùi Quân cũng không để ý tới. Vệ Đình trốn ở trong phòng tắm, gọi điện cho Đào nhạc ti, cười đến hai mắt đều nheo lại.

“Anh dốc sức thay đổi thói quen của anh ta như vậy, có ích gì sao?” Giọng nói đối phương hiển nhiên là không bị sự hưng phấn của Vệ Đình lây qua.

“Chẳng lẽ vô dụng sao?”

“Anh ta không có khả năng bị anh thay đổi dễ dàng như vậy. Cho dù hiện tại là nhân nhượng anh, nhưng sau khi anh rời đi, anh ta vẫn sẽ là anh ta như trước kia”.

Vệ Đình trầm mặc một lúc, rốt cuộc mở miệng. “Nếu trước kia anh ấy có thể dưỡng thành thói quen như bây giờ, như vậy cũng sẽ bị tôi dưỡng thành thói quen mới. Tôi không phải muốn thay đổi anh ấy, chính là hy vọng thời điểm anh ấy ở cùng với tôi… ít nhất có thể so với trước kia vui vẻ hơn một chút”.

“Anh so với tưởng tượng của tôi còn ngu ngốc, cố chấp hơn”.

Vệ Đình hơi hơi nở nụ cười. “Có lẽ là vậy, Tử Bội”.

Y lần đầu tiên gặp Đào nhạc ti thì sợ đến chết khiếp, có nằm mơ cũng không nghĩ tới người đó lại là Tử Bội.

Tử Bội cũng một bộ dáng trợn mắt há mồm nhìn y.

Hai người ngồi ở McDonald suốt một ngày, Tử Bội nói, anh hiện tại cái gì đều biết, còn muốn đáp ứng Đinh Bùi Quân sao?

Vệ Đình nói, thử một lần xem.

Y nhìn thấy khoé miệng Tử Bội hơi nhếch lên, cô cười khẽ, nói, anh không còn thuốc chữa rồi.

Vệ Đình cười cười, không nói gì.

Ba ngày sau, y chuyển tới chỗ Đinh Bùi Quân, đáp ứng hiệp ước tình yêu với hắn.