Chương 12: Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm - Chương 12

Vệ Đình thu hồi tầm mắt, nhìn thấy trước mặt mình đã rót sẵn một cốc bia đầy. Diệp Trình An nhìn y, khoé môi hơi cong lên. “Cạn đi”.

Vệ Đình cầm cốc, một hơi uống hết. Y nghe thấy Tử Bội ghé vào bên tai mình nói. “Tên Diệp Trình An này anh tốt nhất đừng dây vào, tránh xa được bao nhiêu thì tránh!”

Vệ Đình thản nhiên nở nụ cười. “Tôi đối với cậu ta không có hứng thú”. Sau đó đón nhận tầm mắt sáng quắc của Diệp Trình An, y cười cười, giơ cái cốc đã cạn đáy trên tay rồi quay đầu đi.

Một khi đã bắt đầu bia rượu, ghế lô lập tức loạn thất bát tao, tiếng cười, tiếng ồn ào cùng tiếng mời rượu khắp nơi, hiếm có khi uống hơn nửa ngày rồi mà đa số mọi người vẫn còn thanh tỉnh. Thoạt nhìn những người này là thường xuyên chơi bời với nhau, chỉ có Vệ Đình là hôm nay mới gia nhập.

Uống bia với Vệ Đình mà nói, ngoại trừ bụng có chút căng cùng khó chịu thì cũng không khác gì đang uống nước ngọt. Tử Bội không thể khuyên y, đành tự mình mình uống, lại còn ăn bỏng, ăn hết một bao liền gọi phục vụ đem tới một bao nữa.

Diệp Trình An nói cứ uống như vậy chẳng có gì ý nghĩa, bọn họ liền chơi đổ xúc sắc, so lớn nhỏ, ai thua thì bị phạt một chén. Tử Bội lợi hại nhất, thua rất ít. Diệp Trình An có lẽ là thường xuyên ở quán bar chơi trò này, nhưng cậu ta có vẻ lơ đãng, thường xuyên phạm sai lầm, có mấy số không có khả năng xuất hiện nhất cũng bị cậu ta gọi hồn đến, sau đó bị Tử Bội không chút khách khí phạt rượu.

Vệ Đình thiếu chút vận khí, bởi vậy cũng phải uống không ít. Cả một đám người chơi đến hơn mười một giờ, Diệp Tín đứng lên trước, nói là muộn rồi, phải đi về.

Bốn phía cười vang, nói cậu ta từ khi lấy vợ vào rồi, mỗi lần chơi đều không được tận hứng.

Diệp Tín bất đắc dĩ cười cười, chào tạm biệt với mọi người. Đinh Bùi Quân cũng đứng lên, có chút do dự nhìn cậu ta một cái, cuối cùng chỉ nói một câu. “Trên đường cẩn thận, cậu cũng uống không ít”.

Diệp Trình An nghe vậy, cười nhạo một tiếng. “Lo lắng như vậy thì tự mình đưa về đi”.

Đinh Bùi Quân hơi xấu hổ, không khỏi liếc Vệ Đình một cái, lại thấy y giống như không nghe thấy. Đại khái là thua bị phạt rượu, y cầm chai Heineken, tự rót vào cốc trước mặt mình.

Diệp Tín cười mắng Diệp Trình An một câu bệnh thần kinh, sau đó nói với Đinh Bùi Quân. “Không có việc gì, lái xe cũng chỉ hơn mười phút. Em mới uống bao nhiêu? Không đến mức đường về nhà cũng không nhận ra đi?”

Đinh Bùi Quân gật gật đầu, ngồi trở về.

Diệp Tín đi rồi, mọi người uống thêm một hồi, nghĩ đến hôm sau phải đi làm cũng tự giải tán dần. Vệ Đình cũng đứng lên, vừa muốn đi đã bị Diệp Trình An lảo đảo tóm được. “Cậu ở chỗ nào? Tôi… ách, tôi đưa cậu về?”

Tử Bội lạnh lùng nói. “Anh đưa? Anh xem xem ai có thể đưa anh về đi đã”. Tuỳ tiện đẩy một cái, Diệp Trình An đã xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào trên ghế.

Diệp Trình An uống không ít, đến phút cuối chơi xúc xắc, mặc kệ có phải cậu ta thua hay không, cậu ta đều tự giác cầm chai bia tu một mạch. Vệ Đình nghĩ người này căn bản là thích uống rượu, coi nó như là lạc thú đi? Cho nên không ai đến uống với cậu ta, cậu ta sẽ tự chuốc say chính mình.

Tử Bội khẽ nói với y. “Anh ta từ trước đến nay ghét nhất là uống bia, kỳ thật rượu gì cũng chẳng chuốc say anh ta được, nhưng đối với bia lại không có sức kháng cự – đừng trêu chọc tới anh ta, nhớ kỹ lời tôi nói”.

Vệ Đình nhìn thoáng qua Diệp Trình An, cậu ta tựa hồ đang ngủ, miệng hơi nhếch lên giống như đứa trẻ không chút phòng bị, hoàn toàn nhìn không ra điểm nào “không thể trêu chọc”.

Bất quá Vệ Đình cũng không nghĩ tới sẽ đi chọc cậu ta.

“Cậu ta là bạn của mấy người?”

Tử Bội tựa tiếu phi tiếu. “Bạn? Tôi không biết, tới đây nhiều lần, tự nhiên tính là bạn đi?” Dừng một chút lại nói tiếp. “Đừng để vẻ ngoài anh ta đánh lừa, đó là tên xinh đẹp mà hư hỏng, hứng thú lớn nhất là ở quán bar làm loạn, nam nhân nữ nhân đều ăn sạch, chỉ cần nhìn diện mạo đối phương vừa mắt. Anh ta nếu quả thật quấn lấy anh…” Cô cười rộ lên, lắc đầu. “Quên đi, anh hiện tại hẳn là cũng không có thời gian để ý đến anh ta”.

Vệ Đình thản nhiên cười cười, y quả thực không biết chính mình còn có cái mị lực này, đó là nam nhân sẽ bám dính lên người y. Nếu thực bất hạnh bị Tử Bội nói đúng, Diệp Trình An cũng bất quá chỉ là tìm y tiêu khiển thôi.

Ra quán bar, Vệ Đình ngồi xe Đinh Bùi Quân trở về, cả hai không ai nói chuyện.

Người với người ở chung, sợ nhất không phải không có chuyện để nói, mà là có chuyện cũng không nói. Cho dù là bạn bè, vướng phải một tầng ngăn cách này cũng sẽ thành xa lạ, huống chi còn là người yêu sớm chiều ở chung.

Vệ Đình không biết mình có thể tính là người yêu của Đinh Bùi Quân hay không.

Có lẽ có, có lẽ không. Nói dễ nghe thì là tình nhân, khó nghe thì chính là Sex Partner.

Mặc kệ như thế nào, con đường này là chính y chọn. Một năm, nói dài cũng không dài, ngắn cũng chẳng ngắn, có lẽ còn có tình yêu – Đinh Bùi Quân không phải vẫn nói, hắn thích y sao?

Về nhà, tắm rửa, lên giường, chỉ ngắn ngủi một tháng, nhưng hai người cũng đã ăn ý như lão phu lão thê. Hôn môi, vuốt ve, sau đó sẽ là tiến vào. Áo ngủ mặc trên người chẳng khác gì vật trang trí, chưa tới hai phút đã bị cởi ra. Vệ Đình đắm chìm trong thú vui thể xác, nhưng linh hồn lại như treo giữa không trung, thập phần thanh tỉnh.

Đinh Bùi Quân ôn nhu hôn y, không ngừng ghé vào bên tai nói thích y, nhưng lại không tiến vào bên trong y.

“Tôi không muốn hoàn toàn huỷ hoại cậu”. Hắn nói như vậy.

Vệ Đình nhớ tới hiệp ước giữa hai người, sau một năm bọn họ sẽ trả lại tự do cho đối phương, y muốn tìm bạn gái kết hôn, y không thể bị Đinh Bùi Quân “hoàn toàn” huỷ hoại.

Vậy hiện tại thì tính cái gì? Huỷ hoại một nửa?

Vệ Đình nghiêng mặt đi, Đinh Bùi Quân đã ngủ, cánh tay đặt ngang thắt lưng y, mặt áp trên ngực y, hô hấp cùng hoà chung.

Hắn dùng ôn nhu hấp dẫn y, dùng ôn nhu chiếm được y, có lẽ đến cuối cùng cũng sẽ dùng sự ôn nhu tương tự mà nói lời tạm biệt y.

Vệ Đình chậm rãi nở nụ cười, nhẹ nhàng sờ gương mặt Đinh Bùi Quân.

Hiện tại đã nghĩ đến chuyện về sau, rất đau đầu, không bằng cứ như vậy.

Ở thời điểm tôi cho rằng anh thích tôi, thì cũng coi như tôi thực sự thích anh đi.

Chuyện tương lai, để đến tương lai rồi nói sau.