Sau đó, Nam Bất Hữu cúi người lạy bốn phía, bảo:
- Viên gia xâm chiếm tài sản Nam gia hai mươi năm, lấy đi vô số tài sản, bức tử mấy ngàn người lệ thuộc Nam gia ta, khiến rất nhiều gia đình phá thành mảnh nhỏ, cửa nát nhà tan.
- Hôm nay, lại cầm đao binh liên hợp Lục gia ý đồ hủy diệt Nam gia ta. Theo luật lý, người hai nhà Viên, Lục nên bị xử trảm! Tài sản của hai nhà cũng nên thuộc về Nam gia ta. Cho nên, mong chư vị sống chết mặc bây, đừng nhúng tay vào. Nếu không thì, Nam Bất Hưu ta sẽ không mềm lòng, cơ giáp khôi lỗi cũng sẽ không mềm lòng.
- Mong chư vị hiểu rõ!
Nói xong, Nam Bất Hưu đứng giữa không trung hạ lệnh:
- Dũng thúc, thúc dẫn người đánh chiếm Viên gia, phong ấn toàn bộ tài sản thuộc về Nam gia.
- Rõ!
Dương Dũng lớn tiếng đáp ứng, gọi Liễu Như Uyên mang theo những người không bị thương lái Người Máy Lực Vương chạy tới đại trạch Viên gia nằm ở phía bắc, nơi đó đã từng là đại trạch Nam gia.
Nam Bất Hưu lại ra lệnh một chiếc Huyền Ưng đi theo bọn họ.
Có người thông minh thấy Nam Bất Hưu chỉ phái người chiếm lĩnh đại trạch Viên gia, lập tức hiểu rõ.
Trong đó có Tôn Hưng, hắn đi nhanh đến bên cạnh Tôn Bảo, nhỏ giọng nói:
- Ngươi lập tức dẫn người trở về nhà thay y phục dạ hành, sau đó mang người cướp sạch tất cả cửa hàng, phòng kho của Viên gia cho ta.
Tôn Bảo nghe vậy trợn to hai mắt, khiếp sợ nói:
- Ta là tuần tra...
- Im lặng, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì sẽ không mập, người không có tiền của phi nghĩa thì sẽ không giàu, biết chưa? Hiện tại chính là khi kiếm lời phát tài.
- Nhưng ta...
- Câm miệng, hiện tại bên trên không có Kim Đan tọa trấn, toàn bộ thành Kê Sơn không có người quản, chính là cơ hội tốt nhất để phát tài, đi nhanh đi!
- Nếu như bị người nhận ra thì làm sao bây giờ?
- Cái gì mà nhận ra chứ! Có ai nhận ra được chúng ta? Có Nam gia đi đầu, còn ai sẽ nhận ra chúng ta là Tôn gia nữa?
- Hiểu rồi, ta lập tức dẫn người về nhà thay quần áo.
Hai mắt Tôn Bảo lóe sáng, vội vã mang theo đội tuần tra rời đi.
Những người thông minh khác cũng đã nhìn thấy cơ hội kiếm ăn trong đó, vì thế rối rít phân phó người trong nhà thay y phục dạ hành, đổ xô đi kiếm món tiền lớn.
Hoa Hưng Nghị ở trong đám người nhìn thấy Dương Dũng mang người đi về đại trạch Viên gia, lại nhìn người của Tôn gia, Mã gia, Nhậm gia vội vã rời đi thì đã đoán được nguyên nhân, vội vàng cao giọng nói:
- Hoa gia và Nam gia giao hảo, hôm nay Nam gia tao ngộ đại biến, vì để phòng ngừa có người làm ra chuyện điên rồ, Hoa Hưng Nghị nguyện ý ra người giúp đỡ Nam gia chủ thủ hộ tài sản các nơi.
Không biết ý của Nam gia chủ như thế nào!
Hoa Hưng Nghị cao giọng hô to, đợi Nam Bất Hưu nhìn qua thì vội vàng ra hiệu những người xung quanh đang dần dần rời đi.
Nam Bất Hưu nháy mắt hiểu rõ, chủ lực Viên gia bị thương nhưng tài sản lại không có quá nhiều tổn thất, hiện tại Nam gia lại không có đủ người đi trấn thủ, chính là thời cơ tốt để mọi người thu được của cải bất nghĩa.
Hoa gia có thể chủ động đứng ra thay Nam Bất Hưu thủ hộ tài sản, xem ra thật sự coi hắn là đồng bạn hợp tác.
- Đa tạ Hoa chủ sự! Tất cả cẩn thận.
Nam Bất Hưu chắp tay cảm tạ.
- Xin Nam gia chủ cứ yên tâm! Hoa gia không có giúp đỡ Nam gia thủ hộ đã thật có lỗi rồi. Lần này, ta nhất định giúp Nam gia bảo vệ tài sản!
Hoa Hưng Nghị hô to một câu rồi mang theo người Nam gia người vội vã rời đi.
Các đại gia tộc lục tục rời đi, người vây xem ít rất nhiều, chỉ còn một vài người hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc phát tài bất chính và những người không kịp phản ứng lại, còn đứng ở đằng kia chỉ chỉ trỏ trỏ, thảo luận Huyền Ưng lợi hại ra sao.
Lúc này, trong đám người truyền ra một tiếng kêu quái dị, Hồ Hãn Lâm vội vã chạy đến, lớn tiếng hô to:
- Tại sao lại như vậy, thế nào rồi, mọi người không sao chứ!?
Nam Bất Hưu mặt không biểu cảm, thầm mắng Hồ Hãn Lâm là tên quỷ nhát gan, ngoài mặt vẫn duy trì lễ phép, nói:
- Kính xin Hồ đan sư cứu trợ người Nam gia.
- Không thành vấn đề, có Lão Hồ ta ở đây, bảo đảm một người đều chết không, ha ha!
Hồ Hãn Lâm cười khan một tiếng, không dám nhìn vào mắt Nam Bất Hưu, vội vàng chạy vào Nam gia, lúc này đã như phế tích, cứu trợ người bị thương.
Nam Bất Hưu không trách cứ Hồ đan sư không đồng cam cộng khổ với Nam gia, dù sao thì đối phương vẫn còn là người ngoài.
Cùng ngày, khi Dương Dũng dẫn người tấn công đại trạch Viên gia thì những địa phương khác cũng trở nên rối loạn, ban đầu là cướp đoạt cửa hàng của hai nhà Viên gia, Lục gia ở thành Kê Sơn, sau đó là những người có thù oán tấn công cửa hàng nhà khác.
Cuối cùng phát triển thành loạn đấu, toàn bộ thành Kê Sơn giống như một thùng thuốc súng hoàn toàn bị đốt cháy bởi thù oán của Nam gia và Viên gia.
Trong lúc nhất thời, thành Kê Sơn tang tóc khắp nơi, đâu đâu cũng thấy lửa lớn bùng cháy.