Oành
Hư ảnh đầu sói trực tiếp nổ tung, kiếm khí phân tán bốn phía, đánh vào trên thân Huyền Ưng phát ra tiếng vang đinh đinh đương đương, chỉ để lại từng vết trầy màu trắng.
Khuôn mặt của Viên Kế trắng bệch, trong tâm kinh hãi, cả mắt ông ta đều tràn nhập sợ hãi, công kích mạnh nhất, không thể phá hư được một cơ giáp khôi lỗi!
Lúc này, tiếng rít kéo tới khắp trời, là lông vũ trên thân Huyền Ưng hóa thành dao sắc.
- Trốn!
- Du Long Bộ!
Thân thể ông ta giống như một con rồng uốn lượn, trong nháy mắt tránh thoát công kích từ dao sắc, không ngừng bỏ chạy về phương xa. Ông ta biết rõ nếu không chạy khỏi đây, cũng sẽ bị vây đánh dẫn đến mất mạng.
Dao sắc sau lưng đuổi tận cùng không buông, cũng khiến cho Viên Kế bạo phát ra tiềm lực lớn nhất, lấy ra tốc độ nhanh nhất mấy chục năm qua, chớp mắt biến đổi mấy chục phương hướng, chạy trốn xa hơn 10m.
Thấy trước mắt yên tĩnh, Viên Kế vui mừng, đã thành công chạy ra ngoài.
Đang lúc này một cái cánh cương thiết giống như thanh đao khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, chặn ngang chém tới.
Nguy cơ tử vong ập đến mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ toàn thân Viên Kế, ông ta hoảng hốt, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Trảm!
Pháp kiếm bùng nổ ra ánh sáng sáng chói mắt chém về phía phía trước, keng một tiếng, âm thanh vang thật lớn, chém đứt cái cánh kia, thân thể Huyền Ưng bất ổn, rớt xuống rừng núi. Pháp kiếm xuất hiện từng vết nứt, mà ông ta cũng bị sức mạnh khổng lồ đánh bay ngược.
Sau lưng muôn ngàn dao sắc kéo tới, keng keng keng, trong thời gian ngắn pháp y kèm theo phòng ngự bị vỡ nát, chấn động đến mức khiến Viên Kế chấn động khí huyết, miệng ông ta phun máu tươi, không dám buông lỏng.
- Kim Quang Tráo!
Một tia sáng màu vàng thoáng hiện, bảo vệ ông ta ở trong đó.
Mấy đợt dao sắc đến tiếp phía sau, tuy rằng đánh cho Kim Quang Tráo lay động không thôi, nhưng thành công chặn lại công kích sắc bén của chúng.
Viên Kế cũng dựa vào lực lượng công kích của dao sắc, lần nữa chạy trốn xa, mấy hơi sau đó, dao sắc biến mất, Kim Quang Tráo cũng tiêu hao hết linh lực, tan vỡ thành nhiều tia sáng vàng tiêu tán trên bầu trời đêm.
Mà lúc này, ông ta đã chạy trốn tới ngoài hai trăm mét, hoàn toàn thoát đi vòng vây của Huyền Ưng.
Viên Kế vui mừng, xem như trốn ra được.
Hiện tại, ông ta đã không còn tâm trạng muốn giết Nam Bất Hưu, chỉ muốn chạy trốn, trốn thật xa.
Bỗng nhiên, gió lớn nổi lên, cảm giác sắp mất mạng lần nữa hàng lâm.
Viên Kế hoảng hốt, thần trí của ông ta đã thấy một cái mỏ chim như liêm đao mổ về phía sau lưng của mình. Tốc độ quá nhanh, muốn tránh cũng không được.
- Trảm!
Viên Kế rống to bạo phát toàn bộ pháp lực, xoay người lại trảm một iếm. Không xoay người lại ngăn cản chắc chắn phải chết, xoay người lại ngăn cản còn có một chút hi vọng sống.
Keng
Pháp kiếm vỡ vụn.
Mỏ chim không ngừng mổ vỡ pháp kiếm, mổ đến trong đầu Viên Kế, không hề ngừng lại...
Phốc
Pháp lực bị dừng lại, máu tươi văng khắp nơi.
Huyền Ưng vui sướng kêu to một tiếng, bắt lấy thân thể tàn phế, quay người bay trở về.
……..
- Ngươi cho rằng chết là giải thoát sao? Vậy có phải quá tiện nghi cho ngươi hay không?
Nam Bất Hưu cười lạnh.
Lục Thanh Sơn đánh ra từng cái từng cái phù triện, hình thành từng tầng phòng ngự bảo vệ lão ta ở bên trong. Thời gian phù triện hình thành vòng phòng hộ vừa vặn có thể đuổi kịp tốc độ công kích Huyền Ưng.
Một vòng phòng hộ vừa phá, một vòng phòng hộ khác đã bổ sung vào.
Từ đầu tới cuối, lão ta chỉ có thể duy trì hai ba vòng phòng hộ bảo vệ mình.
Đồng thời thi triển pháp thuật muốn chạy trốn, nhưng đi chưa được mấy bước, đã bị Huyền Ưng đánh về tại chỗ. Lão ta gấp đến nỗi cả người bốc mồ hôi, lúc này, lão ta thấy được cảnh tượng Viên Kế bị mổ vỡ đầu.
Trong nháy mắt giật mình, lão ta trực tiếp vận dụng pháp lực la lớn:
- Nam gia chủ, Nam gia chủ, đừng có giết ta, đừng có giết ta, ta đầu hàng, ta đầu hàng!!
Nam Bất Hưu khe khẽ uống một ngụm trà, cũng không ngẩng đầu, chớ đừng nhắc tới tha cho lão ta.
Âm thanh chiến đấu nơi này không nhỏ, sớm truyền khắp khu vực xung quanh
Có người nghe thấy cao thủ Trúc Cơ cầu xin tha thứ, tất cả đều không nhịn được khiếp sợ. Trong đầu hiện lên hình ảnh cao thủ Trúc Cơ quỳ dưới đất cầu xin tha thứ.
- Có cao thủ Trúc Cơ cầu xin tha thứ!
- Gia chủ Nam gia? Là ai? Chẳng lẽ là Nam Bất Hưu!
- Tám phần đúng rồi, hôm nay Nam gia xây dựng lại đội Săn Yêu, Nam Bất Hưu thật sự có đi vào núi.
- Con gái mẹ nó! Ép cao thủ Trúc Cơ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thực lực hắn mạnh cỡ nào!!
- Giả heo ăn thịt hổ?
- Mấu chốt là các ngươi có nghe ra âm thanh lão tổ Trúc Cơ hay không? Ta làm sao nghe giống như lão tổ Trúc Cơ của Lục gia vậy chứ!?
- Xuỵt, ăn nói cẩn thận. Đây cũng không phải là chuyện chúng ta có thể tham gia. Ghi nhớ, hôm nay chúng ta cái gì cũng không có nghe thấy. Sáng mai lập tức cách xa khu vực này.
- Vâng, lão đại.
...