Lục Thanh Sơn còn đang lớn tiếng cầu xin tha thứ, khi thi thể của Viên Kế bay qua từ trên đầu của lão ta, lão ta đã hoàn toàn sụp đổ. Giọng điệu mang theo tiếng khóc nức nở hô:
- Nam gia chủ, ta nguyện ý trở thành gia nô bộc của ngài, Lục gia ta cũng nguyện ý trở thành gia tộc lệ thuộc Nam gia. Xin tha cho ta một mạng!
- Nam gia chủ, gia chủ! Xin tha cho ta một mạng!
- Tha cho ta một lần!
Chân mày của Nam Bất Hưu cau lại, trở thành lệ thuộc?
Trong đầu nhanh chóng thoáng qua tin tức của Lục gia, Lục gia là một trong mười đại gia tộc Trúc Cơ ở thành Kê Sơn. Lão tổ Lục Thanh Sơn lúc còn trẻ từng ở học đạo ở núi Hổ Dương, sở trường là phù triện.
Một tay phù triện phát triển ở thành Kê Sơn nên danh tiếng không nhỏ.
Lão ta hơn 70 tuổi, may mắn bước vào Trúc Cơ, trở thành một trong các gia tộc Trúc Cơ xếp hạng tương đối sau cùng ở thành Kê Sơn.
Sản nghiệp có một tòa Linh Sơn, bên trên trồng trọt linh quả lê vàng cấp 1, nuôi dưỡng đến linh thú thịt chuột cấp 1, có cửa hàng chế tạo bùa với bán phù triện.
Số lượng không nhỏ, giá trị cũng không nhỏ, chủ yếu nhất có thể bổ sung vào phương diện khiếm khuyến phù triện của Nam gia.
Nam Bất Hưu cũng biết vẽ bùa, nhưng không thể làm phù giấy.
Nếu hắn thu nhận Lục gia chẳng những bù vào khiếm khuyết, dựa theo suy đoán của hắn, trên Đại Sự Ký Gia Tộc cũng sẽ ghi lại một bút phong phú.
- Có thể thương lượng một chút. Nhưng, không phải hiện tại, lấy hết phù triện ra rồi hãy nói. Không tin ngươi chỉ có phù triện phòng ngự, không có phù triện (giống lá bùa màu vàng) công kích.
Nam Bất Hưu tiếp tục uống trà.
Trên trời, vì Viên Kế chết, có thêm một con Huyền Ưng gia nhập, công kích càng thêm mãnh liệt, phù triện trên thân Lục Thanh Sơn bắt đầu lượng vào chẳng bằng lượng ra.
Còn Huyền Ưng bị chém đứt cánh, ngậm cánh gãy của nó, từ trong núi chạy trở về.
Oành
Thân thể tàn phế của Viên Kế bị vứt trên đất, Huyền Ưng quay người, gia nhập vào hàng ngũ công kích Lục Thanh Sơn.
Nam Bất Hưu nhìn vào thi thể tàn phế kia, trên mặt hắn lộ ra cười lạnh:
- Chiếm tài sản Nam gia ta, giết gia tộc phụ thuộc Nam gia ta, ngươi cho rằng sẽ chết thoải mái như vậy? Đó cũng quá dễ dàng cho ngươi rồi!
Nam Bất Hưu vừa nói, vừa từ trong túi đựng đồ lấy ra một khối Bảo Ngọc màu xanh đen to bằng nắm tay - Thông Linh Ngọc. Trong Thông Linh Ngọc chứa âm khí tinh khiết nồng đậm, thích nhất hồn phách.
Từ bên trong thi thể rách nát kia chui ra một âm hồn, chính là âm hồn của Viên Kế. Chỉ thấy ông ta vô tri vô giác trôi về hướng Thông Linh Ngọc, chỉ lát nữa là phải chui vào nhưng hình như bỗng nhiên thức tỉnh, quát to một tiếng, chuyển thân hướng chạy về phương xa.
- Muốn chạy? Ha ha!
- Âm Dương Tỏa!
Hai đạo xiềng xích một đen một trắng từ cặp mắt ông ta bay ra, một đầu khóa lại cổ Viên Kế, một đầu khóa lại tứ chi, mạnh mẽ lôi ông ta qua đây.
- Không! Không, ngươi muốn làm gì?! Ngươi là tà tu!!
Viên Kế trở thành âm hồn, hét to, sắc mặt, giọng điệu tất cả đều tràn ngập sắc thái hoảng sợ.
- Tà tu?
Nam Bất Hưu cười lạnh một tiếng:
- Không phải đối đãi với kẻ địch phải tàn nhẫn, phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào sao? Không thì ngươi nghĩ rằng ta là Thánh Nhân?
- Không không, không, Viên gia ta nguyện ý lại lần nữa làm môn hạ thuộc về Nam gia, tha cho ta!!
- Ha ha yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi. Ta sẽ để cho ngươi mỗi ngày kêu rên, hàng đêm kêu thảm thiết. Để ngươi nhìn tận mắt Viên gia làm sao biến mất. Để ngươi nhìn tận mắt Nam gia làm sao quật khởi!?
- Không... Không muốn!
- Vào lúc này mới biết không muốn á...Trễ rồi!
- Phong ấn!
Âm Dương Tỏa mạnh mẽ phong ấn Viên Kế đang cố gắng vùng vẫy dưới, mạnh mẽ nhét ông ta vào trong Ngọc Thông Linh. Sau đó, Nam Bất Hữu vẽ ra Phong Linh pháp trận, pháp trận Cố Linh, pháp trận Cấm Linh, pháp trận Trấn Linh trên viên ngọc kia, vững vàng phong ấn ông ta ở bên trong, bảo đảm ông ta không trốn thoát được.
Lại khắc họa thêm pháp trận Liệt Hỏa, cách mỗi một canh giờ, sẽ thiêu một lần. Để cho ông ta ngày đêm chịu sự thiêu đốt của liệt hỏa. Đề phòng Viên Kế bị đốt hồn phi phách tán, Nam Bất Hưu còn đặc biệt điều chỉnh uy lực liệt hỏa ở mức độ nhỏ. Như vậy ông ta có thể chống đỡ ba tháng. Ba tháng sau, ông ta sẽ triệt để hồn phi phách tán.
Sau đó, hắn đánh Thông Linh Ngọc vào mi tâm của một con Người Máy Lực Vương, về sau con này đặt ở cổng lớn Nam gia, trở thành hàng triển lãm.
- Xem thật kỹ một chút, xem Viên gia làm sao bị diệt tộc, xem Nam gia làm sao quật khởi!?
Mặt Nam Bất Hữu không biểu cảm cười lạnh một tiếng, hô to một tiếng về phía rừng sâu:
- Hạng Kế, đi ra dọn chiến trường!
…….
- Không còn nguy hiểm, những người ẩn núp có thể đi ra.
- An toàn rồi.
Hạng Kế cao hứng chạy đến, trước tiên khen một câu gia chủ thật trâu bò sau đó tiếp tục thuần thục thu dọn thi thể Viên Kế, chỉ chốc lát sau đã lột sạch đối phương.