Chương 39: Thế Đạo Là Như Thế!

Viên gia có thể quật khởi đều là nhờ vào di sản của Nam gia, bây giờ ngươi lại trở về làm gì, chẳng lẽ muốn chúng ta ói ra trả lại sao?

Trong lòng Viên Thành rất không thoải mái.

Tướng thủ ở cổng thành tây trước kia cũng chính là người của Nam gia đó!

- Ngươi đi nói cho người của Nam gia, bảo bọn hắn vào thành đặt mua tài sản là tốt rồi. Còn bẩm báo thành chủ? Ngươi cho rằng ngươi là ai, một tên Luyện Khí Sĩ tầm thường nói muốn gặp là có thể gặp sao? Thật là không biết cân nhắc xem mình có mấy cân mấy lượng nữa!

- Rõ!

Tên thuộc hạ kia lập tức nhảy xuống cổng thành.

……….

Ầm!

Tên quan gác cửa thành đáp xuống trước mặt Nam Bất Hưu, kiêu căng nói:

- Thành chủ là người mà một tên Luyện Khí Sĩ như ngươi nói muốn gặp là có thể gặp sao? Mau giao lệ phí vào thành rồi đi đại sảnh chấp sự mua sắm sản nghiệp là được, đứng đây kêu la cái gì!

Nam Bất Hưu sững sờ, ngay cả cơ hội thấy thành chủ cũng không cho sao?

Cái này có được coi là đối xử lạnh nhạt không?

Chắc là vậy rồi.

Vậy chậm rãi lên men dư luận đi.

Hắn không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần mọi người đều biết hậu nhân của Nam gia trở về là được.

- Đa tạ tướng quân chỉ điểm, là ta lỗ mãng, ha ha!

Nam Bất Hưu cười chắp tay.

Quan cửa thành hừ lạnh một tiếng, chìa tay ra nói:

- Giao tiền đi, một người một viên hạ phẩm linh thạch.

- Được, Nam gia tổng cộng có 204 người, đây là 204 viên hạ phẩm linh thạch, mời ngài nhận lấy.

Nam Bất Hưu cũng không dong dài, thống khoái giao tiền.

Ở Mười Ba vực, mặc kệ là tòa thành nào, chỉ cần vào thành thì đều cần giao linh thạch.

Sau khi giao linh thạch thì ngươi sẽ được đưa một thẻ bài thân phận, có được thẻ bài này thì ngươi chính là người trong thành.

Ngươi có thể đặt mua sản nghiệp, thiết lập gia tộc, xây dựng thế lực tại thành thị đó.

Đây là quy củ, không có gì đáng nói.

Giao linh thạch xong xuôi, mọi người lãnh lệnh bài thân phận rồi xếp hàng tiến vào thành Kê Sơn.

- Nhớ kỹ, không được tự ý gây sự hay tranh chấp trong thành. Một khi bị thành vệ quân phát hiện, nhẹ thì trục xuất, nặng thì đánh chết.

Cửa thành quan thấy Nam Bất Hưu sảng khoái đưa tiền, sắc mặt ôn hòa rất nhiều.

- Cám ơn tướng quân chỉ điểm.

Nam Bất Hưu mỉm cười đáp, vừa nói vừa lấy ra một cái túi tiền rồi lén lút đưa tới trước, cười nói:

- Về sau mong tướng quân chiếu cố nhiều một chút.

- Được thôi, mọi chuyện dễ nói.

Quan cửa thành mặt mày hớn hở, thần không biết quỷ không hay mà tiếp nhận túi tiền, hơi xốc lên ước lượng cân nặng, trên mặt cười nở hoa.

Tướng thủ cửa thành, thành vệ quân đều là một phần của phủ thành chủ, mà phủ thành chủ lại do Tê Hà kiếm phái thiết lập, cho nên thành vệ quân xem như là tổ chức bên ngoài của Tê Hà kiếm phái, thuộc về tổ chức quan phương (tổ chức chính thức), không thể đắc tội.

Ngược lại, một chút tiểu ân tiểu huệ sẽ mang đến tiện ích rất lớn.

Nam gia thuận lợi vào thành, lưu lại một đám bá tánh nghị luận ầm ĩ.

- Ta còn tưởng rằng phủ thành chủ sẽ cho Nam gia ưu đãi đâu, dù gì cũng là người có công mà, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.

- Đúng vậy, đúng vậy, hơn ba nghìn nhân khẩu Nam gia vì thành Kê Sơn mà chết trận, vậy mà lại không có ưu đãi, chậc chậc…

- Đúng vậy, đáng thương Nam gia nha, đãi ngộ như vậy, về sau còn ai dám liều mạng vì thành Kê Sơn nữa chứ?

- Ài, thế đạo là như thế, hiện tại không phải là mười ngàn năm trước.

-...

- Ngươi nói gì thế? Còn dám nói bậy nữa ta lập tức trục xuất tất cả ra thành Kê Sơn!

Quan cửa thành rống lên với sắc mặt khó coi.

Một đám bá tánh bị dọa tan tác như chim muông.

Khi nhóm bá tánh này tiến vào trong thành, càng ngày càng có nhiều người biết được tin tức hậu nhân của Nam gia trung liệt ba mươi năm trước đã trở lại thành Kê Sơn, đồng thời cũng biết được người này bị đối xử lạnh nhạt, điều này khiến không ít người căm giận.

Nhưng cũng chỉ là căm giận mà thôi, không dẫn ra gợn sóng quá lớn ở trong xã hội.

Có điều trong lòng rất nhiều người đã sinh ra tâm tư khác nhau đối với hậu nhân của Nam gia trung liệt.

Thành Kê Sơn, một tòa tiểu thành xa xôi bên trong Mười Ba vực Chín châu.

Bên trong thành, khắp nơi đều lộ ra vẻ thô cuồng và giản dị, hoàn toàn bất đồng với các thành tráng lệ hào nhoáng ở Hoàng Châu.

Phần lớn toà nhà ở đây đều có kết cấu tường đá đỉnh gỗ kiên cố, mặt đất trải đá thanh cương cứng rắn, tất cả đều lấy an toàn và phòng ngự là chính, mỹ quan chỉ là chuyện thứ yếu.

Chỉ có các kiến trúc quan phương Tê Hà kiếm phái và trạch viện của một vài gia tộc lớn mới có chút hoa mỹ.

Điện Chấp Sự Một chính là một trong số các cơ cấu quan phương của Tê Hà kiếm phái.

Trước cửa có hai bức tượng sư tử nằm dữ tợn và khí phách, vách tường và trên cửa khắc phi hoa, vân văn, bên trên và trong góc tường gieo trồng linh hoa, dị thảo mỹ lệ.

So sánh với các tòa nhà được chồng chất bằng đá thì xa hoa hơn vài cấp bậc.