Nam Bất Hưu mang mọi người đi tới Điện Chấp Sự.
- Hậu nhân Nam gia Nam Bất Hưu trở lại thành Kê Sơn, muốn đặt mua một vài sản nghiệp gia tộc, kính xin chấp sự thông tri.
Một viên hạ phẩm linh thạch đưa ra, đồng tử đứng canh gác chán đến chết tại lối vào lập tức nhiệt tình mời Nam Bất Hưu vào bên trong.
Trong phạm vi ngàn dặm quanh Tê Hà kiếm phái đều là địa bàn của bọn họ.
Phạm vi ba trăm dặm chung quanh thành Kê Sơn cũng vậy, bao gồm toàn bộ thành Kê Sơn, tất cả đều là của Tê Hà kiếm phái.
Người ngoài hoặc các gia tộc muốn đặt mua sản nghiệp ở chỗ này, một là tiêu tiền mua, hai bỏ tiền thuê, mỗi năm phải giao một lượng thuế không nhỏ.
Mấy ngày trước, Nam Bất Hưu đã sớm dò hỏi rõ ràng.
Hắn đi theo đồng tử vào phòng nghị sự, tìm được một lão chấp sự.
- Đồng chấp sự, hắn muốn mua sản nghiệp, ta mang người đến gặp ngài.
Đồng tử cười hì hì nịnh nọt, có vẻ như lão chấp sự tu vi Luyện Khí hậu kỳ này có địa vị không thấp.
Lão chấp sự hơi nâng lông mày lên, quan sát Nam Bất Hưu một chút, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hắng giọng, rất là ngạo khí.
Đồng tử thức thời rời đi.
Nam Bất Hưu thức thời tiến đến, đưa ra một cái túi tiền, nói:
- Tiểu tử là hậu nhân của Nam gia Nam Bất Hưu, lần này trở về muốn đặt mua một ít gia sản, mong rằng Đồng chấp sự chiếu cố một chút.
Sắc mặt của Đồng chấp sự đại biến, lớn tiếng quát:
- Hậu sinh tiểu bối ngươi học những thủ đoạn bẩn thỉu này ở đâu hả? Ngươi đừng hòng nhục nhã Đồng Quan ta! Hừ!
Lão quát lớn một hồi rồi xoay người rời đi.
Điều này khiến mọi người trong đại sảnh đều ghé mắt nhìn lại, tất cả đều bị chiết phục bởi sự đức độ của Đồng chấp sự, rối rít tán thưởng, còn không quên chỉ chỉ trỏ trỏ Nam Bất Hưu.
Nam Bất Hưu đột nhiên bị chửi mắng, không khỏi ngây ngốc đứng tại chỗ.
Mở đường bằng tiền tài thất bại sao?
Nhưng khi nhìn thấy ngón tay chắp sau lưng Đồng chấp sự ngoắc ngoắc về phía mình, Nam Bất Hưu mới hiểu được, gia hỏa này tham tài nhưng cũng muốn mặt mũi.
Hắn vội vàng hô to:
- Đồng chấp sự đức độ, ta thật là hổ thẹn không thôi! Bất Hưu ở đây xin lỗi ngài, thật sự vô cùng áy náy!
Hắn vừa nói vừa cúi người hành lễ, bộ dáng phối hợp diễn kịch sau đó nhanh chóng đuổi theo, trước khi Đồng chấp sự ra cửa chính thì bắt được tay đối phương, nháy mắt đã nhét một túi tiền vào tay Đồng chấp sự.
Nháy mắt tiếp theo, túi tiền đã biến mất trong ống tay áo.
Gương mặt già nua của Đồng Quan như hoa cúc nở rộ, cười nói:
- Thế này mới đúng chứ! Tiểu tử còn trẻ tuổi, tuyệt đối không nên học những thủ đoạn xấu xa bẩn thỉu kia, cần phải hành sự đoan chính và ngồi thẳng lưng, biết chưa?
- Phải phải, Đồng chấp sự thật là đức độ, tiểu tử xấu hổ, xấu hổ.
- Ha ha ha ha, biết sai mà chịu thay đổi mới là đứa trẻ tốt. Xem ngươi thành khẩn như vậy, lão hủ dẫn ngươi đi chọn một phần sản nghiệp tốt.
- Đa tạ Đồng chấp sự.
Đồng Quan ngẩng đầu bước vào giữa đại sảnh, mọi người xung quanh lập tức thổi phồng.
- Đồng chấp sự không bị lay động vì tiền tài, lấy chính khí của bản thân kéo một tiểu bối rơi vào vực sâu ra ngoài, thật là đức độ, quả thật đáng giá chúng ta kính nể.
- Quả là đại thiện nhân.
- Quá khen, quá khen rồi.
Đồng Quan cười ha hả đáp lời.
- Nhờ có Đồng chấp sự kéo ta ra khỏi ma quỷ ám ảnh, nếu không thì ta đã lọt vào vực sâu vạn trượng rồi, cảm ơn Đồng chấp sự! Vô cùng cảm ơn!
Nam Bất Hưu cũng lớn tiếng phối hợp.
- Ha ha, không việc thiện nào hơn là biết sai mà chịu sửa, như vậy mới trưởng thành được, tiểu bối, ta xem trọng ngươi.
Đồng Quan vô cùng hưởng thụ đối với câu nói thổi phồng của Nam Bất Hưu, lão cười tít mắt, trên khuôn mặt già nua hiện ra rất nhiều nếp uốn, chỉ vào sa bàn (mô hình) cực lớn, nói:
- Đến đây, ngươi nói xem cần sản nghiệp gì, chấp sự ta sẽ tìm chỗ tốt cho ngươi.
- Đa tạ Đồng chấp sự.
Nam Bất Hưu cung kính hành lễ, sau đó nhìn về phía mô hình.
……..
Sa bàn hiển thị địa hình phạm vi trăm dặm bao gồm cả thành Kê Sơn, từ lớn như một núi một sông đến nhỏ như cửa hàng, mỗi nơi đều cắm một ngọn cờ, bao gồm các sản nghiệp có thể phát triển và sản xuất bên trong núi sông, có thể nói là cực kỳ tường tận và rõ ràng, chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu được.
Nhưng trên mô hình có không ít địa phương đều được cắm cờ, trên cờ có dòng họ, những nơi này đều đã bị mua hoặc thuê mướn, người ngoài không thể nhúng tay vào.
Nam Bất Hưu nhìn một vòng, đại khái sáng tỏ, nói:
- Đồng tiền bối, ta cần một tòa nhà phía trước làm cửa hàng, phía sau là xưởng, có chỗ ở, ngài nhìn có nơi nào thích hợp hay không?
- Ai nha, vừa muốn xưởng, chỗ ở rồi còn phải có cửa hàng, chỗ như vậy không dễ tìm đâu!
Đồng Quan sờ chòm râu, cau mày, mặt đầy khó xử.