Chương 38: Nam Gia Trung Liệt!

Mặc kệ là loại nào thì đều có lợi cho việc Nam gia đặt chân ở thành Kê Sơn.

Nam Bất Hưu suy nghĩ một chút, đây là cơ thể tốt để xoát cảm giác tồn tại, vì thế vui vẻ đồng ý.

Mặc kệ là đạt được người nắm quyền cho là có công sau đó khen thưởng hoặc thu được sự nhận đồng từ đại chúng, đối với Nam Bất Hưu mà nói thì cả hai đều là cực kỳ quan trọng.

Nếu phủ thành chủ tuyên dương bốn phía rằng Nam gia trung liệt đã trở về thành Kê Sơn vậy thì càng tốt hơn nữa.

Nhưng bây giờ nhìn dân chúng vây xem tại cửa thành và vệ quân trên đầu tường thành đều lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, giống như chưa bao giờ nghe nói về Nam gia, điều này khiến Nam Bất Hưu có chút lưỡng lự.

Hắn không xác định giống trống khua chiêng vào thành như vậy có hữu dụng hay không!?

Bọn họ thậm chí còn không nhận ra ngươi là ai, như vậy sẽ đồng tình, sẽ có đồng lý tâm sao?.

Hi vọng đám người Lưu Chính Dương có thể kéo dư luận lên cao.

Liễu Như Uyên nhỏ giọng đáp:

- Gia chủ không cần lo lắng, lão tổ tuyệt đối sẽ không nói sai.

Hắn nói lời ít mà ý nhiều, giọng điệu kiên định, có vẻ như rất có chủ kiến, nhưng mà thật ra...

Nam Bất Hưu im lặng quan sát Liễu Như Uyên từ trên xuống dưới, thân cao một mét chín gần hai mét, toàn thân đều là cơ bắp rắn chắc, chắc nịch như trâu đực, cho người cảm giác an toàn vô cùng.

Lại nhìn vào khuôn mặt, mắt to mày rậm, môi dày, đôi mắt sạch sẽ thuần khiết, lộ ra vẻ thành thật hàm hậu.

Nam Bất Hưu lắc đầu một cái, hắn không nên hỏi đối phương.

Liễu Như Uyên, nguyên danh là Lưu Như Uyên, hắn là đường ca cùng thế hệ với Lưu Như Mạn, vẫn luôn cuộc sống bên trong cốc Linh Mạch, rất hiếm khi vào thành, cơ hồ không quen biết bên ngoài.

Những người đi theo phần lớn đều là như thế, tất cả chưa từng vào thành lần nào.

Lưu Chính Dương phái bọn hắn đến hiệp trợ Nam Bất Hưu.

Trong bảy ngày này, trải qua một phen trang điểm ngụy trang, bọn họ đã chia thành từng tốp tiến vào thành Kê Sơn, sau đó giả vờ là các gia đình nhỏ, cắm rễ ở thành Kê Sơn.

Làm như vậy là để đề phòng Hoàng Vô Cực lại phái người đi điều tra.

Hiện tại, ở lối vào chắc có người của Lưu gia tạo thế vì Nam Bất Hưu.

Những người đi theo Nam Bất Hưu đều là lực sĩ, thực lực cao nhất đúng là Liễu Như Uyên, lực sĩ cấp 7, lực lớn vô cùng. Hắn có thể tay không đánh chết yêu thú cấp 1 hạ đẳng, ở trong Lưu gia được coi là người mạnh mẽ hiếm có.

Đáng tiếc, bởi vì thường xuyên làm ruộng, làm việc, ngủ, sinh con khiến đầu óc của đối phương không được nhanh nhạy cho lắm, chỉ thích hợp làm một ít việc chân tay mệt nhọc.

Những đứa nhỏ còn lại đều là người có thiên phú cao, tư chất tốt của Lưu gia, sau này bọn họ sẽ đi theo Nam Bất Hưu để học tay nghề.

Hiện giờ, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía cửa thành, tiếng bàn tán của dân chúng dần dần nhiều lên, mơ hồ nghe được hai chữ “Nam gia”, giống như có người đang phổ cập kiến thức về gia tộc này.

Nam Bất Hưu hiểu ý cười một tiếng, người của Lưu gia bắt đầu dẫn dắt dư luận rồi.

Rất tốt!!

- Nam gia! Nam gia trung liệt!

- Ba mươi năm trước, yêu thú công kích thành Kê Sơn, Nam gia chịu chết mà chiến, hơn ba nghìn người không có một người hèn nhát, tất cả đều chết trận. Nghe nói cả gia tộc chỉ để lại một di tử, hôm nay hắn học nghệ trở về, quả thật nên vì này mà chúc mừng.

- Đúng vậy, Nam gia có công với thành Kê Sơn, phủ thành chủ luôn luôn công chính, chắc sẽ duy trì và ủng hộ Nam gia!

- Ngươi nhìn khôi lỗi mà hắn đang ngồi đi, ta cảm giác còn lợi hại hơn cả tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ!

- A, như vậy chẳng phải là sau này thành Kê Sơn chúng ta lại có thêm một gia tộc Trúc Cơ?

- Nam gia vừa mới lập, ta cảm thấy những tán hộ như chúng ta nắm bắt lấy cơ hội kiếm miếng cơm.

- Ừ… Ngươi nói có lý!

-...

Trên cửa thành.

- Nam gia!

Viên Thành hoảng hốt, trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng một lực sĩ giơ cờ hiệu Nam gia lao về phía yêu thú, theo sau là già trẻ lớn bé Nam gia.

Nam gia trung liệt!

Máu không khô cạn, tử chiến không ngừng!

Ba mươi năm trước, yêu ma phá thành, cảnh tượng Nam gia từ trên xuống dưới hơn ba nghìn người không có một ai hèn nhát, khẳng khái liều chết hiện lên trong đầu Viên Thành.

Khi đó hắn vẫn là một thiếu niên, Viên gia vẫn chưa có cao thủ cấp bậc Trúc Cơ.

Nam gia có hai vị Trúc Cơ, là đại gia tộc chỉ sau gia tộc Kim Đan và cũng là một trong gia tộc đầu tiên dọn vào thành Kê Sơn.

Trong trận chiến bảo vệ thành Kê Sơn, toàn bộ người của Nam gia chết trận.

Cao thủ Trúc Cơ chết trận, tu sĩ Luyện Khí cảnh chết trận, không một ai trong Nam gia lùi về sau, các lực sĩ còn sống chen chúc lao đến, tử chiến không ngừng...

Chỉ còn ấu tử dòng thứ Nam gia trọng thương, Hoàng Châu Tiên Tông cảm thấy Nam gia trung liệt, thu nhận đứa bé trai độc nhất vào môn tường để dạy dỗ.

Lẽ nào vị này chính là đứa bé còn sót lại của Nam gia?

Nhưng hắn đã đi Hoàng Châu rồi, tại sao còn muốn trở về nữa?