Chương 37: Đến Thành Kê Sơn

Viên Thành khó hiểu.

Nói là linh thú đi, nhưng rõ ràng đây là một vật chết.

Còn nếu nói đây là khôi lỗi thì hắn chưa từng thấy khôi lỗi nào được chế tạo từ cương thiết, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Trên đầu khôi lỗi hình Hổ có một nam tử đang ngồi, đối phương giơ một lá cờ lớn, trên lá cờ viết một chữ “Nam” to tướng.

Trên thân khôi lỗi còn có phụ nữ và trẻ nhỏ đeo tay nải, phía sau là một chuỗi xe đẩy, trên xe chứa đầy vật liệu, xung quanh có người canh giữ, nhìn sơ qua có khoảng hai, ba trăm người, phần lớn đều là thanh thiếu niên, lão niên rất ít ỏi, cơ hồ là không thấy.

- Là gia tộc chạy nạn.

Viên Thành thở phào một hơi, cúi đầu hô to:

- Mọi người không cần hoảng sợ, không phải yêu thú, chỉ là một gia tộc di chuyển đến đây thôi!

Uy áp của cao thủ cảnh giới Trúc Cơ bao phủ toàn trường, bá tánh còn đang sợ hãi lập tức đều an tĩnh trở lại.

Mọi người đứng sang hai bên nhìn đám người mới tới, tò mò đây là gia tộc nào lại dời qua đây.

Có được linh thú phát ra thanh thế mạnh mẽ như vậy, nhất định là một đại gia tộc...

………

Ánh bình minh vừa ló dạng, sương mù dày đặc dần dần tiêu tan.

Các bá tánh thấy được cự thú dần dần xuất hiện từ trong sương mù dày đặc.

Thứ đập vào mắt mọi người đầu tiên là một cây cờ lớn, bên trên có một chữ “Nam” màu vàng to tướng. Chỉnh thể mặt cờ là màu xanh lá, đáy cờ lôi kéo từng đoá hoa lửa, chập chờn theo gió nhẹ giống như là ngọn lửa đang khiêu vũ.

Người cầm cờ là một thanh niên, đối phương mặc pháp bào cấp 2 hoa lệ.

Pháp bào rất tinh xảo, mặt trên có thêu vân văn tuyệt đẹp. Phía trước ngực phải có một chiếc đại đỉnh tuyệt đẹp, báo cho thế nhân biết hắn có quan hệ với tông môn Luyện Khí.

Trước ngực trái treo bốn cái huy chương tản ra đủ loại màu sắc, gồm có huy chương khôi lỗi sư cấp 1, huy chương luyện khí sư cấp 1, huy chương trận pháp sư cấp 1, huy chương Phù Triện Sư cấp 1.

Bốn cái huy chương cho thấy rõ ràng hắn có tài năng bất phàm, điều này khiến dân chúng vây xem không khỏi phát ra tiếng thán phục.

- Nam gia? Chẳng lẽ là Nam gia ba mươi năm trước?

- Trẻ tuổi như vậy mà đã có bốn danh hiệu cấp 1 rồi! Đây là một đại tài!

- Không ngờ hắn lại có cả huy chương khôi lỗi sư, đây chính là một trong những nghề nghiệp khó khăn nhất!

- Thật là lợi hại, nếu như ta có thiên phú như vậy thì cần trồng trọt làm gì nữa chứ!!

Món đồ khổng lồ dưới chân càng khiến mọi người vô cùng khiếp sợ.

Thân hình cao năm mét, dài khoảng bảy, tám mét, răng nanh bén nhọn gần một mét, toàn thân là lân giáp bóng loáng, phần đầu sánh ngang với một căn nhà nhỏ, chỉ cần bước một bước là có thể đi rất xa.

Chỉ khi nhìn thấy sự to lớn của yêu thú thì các bá tánh mới nhìn thấy được sinh vật hùng vĩ như vậy, cho nên cự vật trước mặt không khỏi khiến mọi người cảm thấy chấn động vô cùng.

- Đây là cái gì? Khôi lỗi sao?

- Phần lớn khôi lỗi được làm bằng gỗ hoặc thi thể, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy khôi lỗi được chế tạo từ cương thiết, hơn nữa còn to lớn như vậy!

- Nó quá to, hình thể không thua kém gì yêu thú cấp 2, yêu thú cấp 1 đứng trước mặt nó chẳng phải là một cái tát đập chết một con?

- Đây là đại gia tộc nào đến tiếp viện thành Kê Sơn chúng ta sao?

Mọi người nghị luận ầm ĩ, trong mắt tất cả mọi người đều là sự thán phục.

Viên Thành cũng hết sức chấn động, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại quái vật khổng lồ hoàn toàn làm bằng cương thiết như vậy.

Đồng thời hắn cũng có một nghi ngờ rất lớn, các thành ở vực Thượng Dương đều có liên lạc với nhau, tin tức qua lại giữa các châu cũng không gián đoạn, nhưng hắn chưa từng nghe nói có người Nam gia giỏi về chế tạo khôi lỗi cương thiết?

Hơn nữa, loại cờ hiệu Nam gia này khiến hắn bỗng dưng có một loại cảm giác quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy loại cờ tương tự như vậy ở đâu đó rồi.

Khi con thú khổng lồ cách cửa thành hơn mười mét, Nam Bất Hưu dừng Huyền Hổ lại, sau đó giơ cao cờ lớn Nam gia, cất giọng hô to:

- Di tử Nam Bất Hưu Nam gia thành Kê Sơn học nghệ trở về, thỉnh cầu tiến vào thành Kê Sơn an gia lập nghiệp, kính xin thủ tướng thông báo.

Nam Bất Hưu hô xong, nhỏ giọng hỏi Liễu Như Uyên bên cạnh.

- Ta làm như vậy được chưa?

Quang minh chính đại, gióng trống khua chiêng, lấy tư thái chiêu cáo thiên hạ để vào thành là chủ ý của lão tổ Lưu gia Lưu Chính Dương.

Đối phương bảo rằng Nam gia vốn dĩ là vọng tộc ở thành Kê Sơn, có công với thành Kê Sơn, phất cờ gióng trống vào thành có thể sẽ được phủ thành chủ và các đại gia tộc chiếm di sản Nam gia bồi thường.

Nếu mà không có người bồi thường hoặc bị đối xử lạnh nhạt thì cũng không sao, như vậy có thể đạt được sự đồng tình của các trung và tiểu gia tộc, thu được đồng lý tâm, sau này mở cửa làm ăn sẽ có rất nhiều người đến ủng hộ.