Chương 36: Giả Chết Thoát Thân, Đến Thành Kê Sơn

Yêu thú xuất hiện ở xung quanh thành không phải là chuyện nhỏ, trong lúc nhất thời thành Kê Sơn chấn động.

Vô số đại tu Kim Đan, cao thủ cảnh giới Trúc Cơ bay ra khỏi thành, hướng về phía ngoại thành.

Khi đến Linh Mạch cốc đã thấy một mảnh hỗn độn, đâu đâu cũng là dấu vết khủng bố của động vật bò sát, linh san ngã rạp, mặt đất đứt đoạn, vết máu khắp nơi.

Ngay cả mộ mới xây của Lưu gia đều bị xốc lên, không thấy thi thể.

Hồ nước cũng khô khốc, để lộ ra một hang động đen ngòm và sâu thẳm.

- Có thể tìm được tung tích của yêu thú không?

Bỉnh Văn Ngạn sốt ruột muốn chết, khi nhìn thấy một mảnh hỗn độn trong sơn cốc, trong lòng hắn nháy mắt chìm xuống đáy.

Lưu gia không phải gia tộc nhỏ chỉ có một, hai người, mà là có gần ngàn người, trong đó còn có Phù Sư luyện khí hậu kỳ hay lực sĩ có thể so với luyện khí hậu kỳ, cho dù đối mặt ba mươi, thậm chí năm mươi con yêu thú cấp một thì bọn họ vẫn có sức lực đánh một trận giành phần thắng.

Nhưng gia tộc như vậy lại lặng yên biến mất chỉ trong một đêm.

Tình huống như thế, ít nhất là yêu thú cấp 2, thậm chí là cấp 3 tạo nên.

Đây là phiền toái lớn.

Một con yêu thú cấp 2 hay cấp 3 tác loạn lên sẽ có thể gây ra thương vong không nhỏ.

Nếu như gặp phải yêu thú, dựa vào tu sĩ Kim Đan ở thành Kê Sơn là có thể trảm sát nó.

Chỉ sợ là yêu thú này đánh lén, nuốt chửng một bộ phận bách tính xong rồi trốn thoát, chờ đến lúc bọn hắn buông lỏng cảnh giác thì lại chui ra ngoài lần nữa…

Nếu là như thế thì cực kỳ phiền toái, Bỉnh Văn Ngạn chỉ cảm thấy bó tay toàn tập.

- Bẩm thành chủ, thuộc hạ phát hiện một con sông ngầm dưới hồ khoảng một trăm mét, chắc trong lúc yêu thú loài Bò Sát đi ngang qua đây vừa vặn cảm nhận được khí huyết mênh mông của đoàn người Lưu gia, vì thế chui ra khỏi hồ nước rồi nuốt chửng bọn họ, sau đó lại lẻn vào đầm nước biến mất. Thuộc hạ dùng Truy Yêu phù thăm dò năm mươi dặm xung quanh, không có phát hiện vết tích của yêu vật.

Thủ tướng Lương An Tĩnh cau mày nói.

Bỉnh Văn Ngạn cau mày:

- Người báo tin đâu rồi?

- Tiểu nhân ở đây!

Người báo tin nơm nớp lo sợ đi tới.

- Ngươi phát hiện người Lưu gia gặp nạn lúc nào? Tại sao lại đến Lưu gia sơn cốc?

Bỉnh Văn Ngạn hỏi.

- Tiểu nhân là người của Mã gia, trồng trọt linh san ở ngọn núi bên cạnh, hôm qua làm việc quá trễ nên ở lại trong núi một đêm, đến canh ba thì nghe thấy trong sơn cốc truyền tới tiếng kêu khóc. Tiểu nhân tò mò nhìn xuống thì chỉ thấy một mảnh đen nhánh, chỉ mơ hồ nghe được chút tiếng động loạt soạt như loài bò sát khổng lồ.

- Tiểu nhân sợ hãi trộm trốn ở trên cây không dám nhúc nhích, chờ đến trời sáng không còn nghe được tiếng động thì mới lớn gan tiến đến kiểm tra, nhìn thấy vết máu khắp nơi vì thế lập tức chạy đi báo tin.

Người của Mã gia vội vàng nói hết những gì mà mình biết.

- Vậy ngươi có thấy rõ dáng vẻ của yêu vật không?

- Không có, hôm qua trời quá tối, ta không thể nhìn thấy gì cả ….! Có! Khi ánh lửa lập lòe, ta thấy được mảnh vảy rất lớn, to còn hơn cả lu nước, rất là đáng sợ...

Có lân phiến! Quả nhiên là động vật bò sát, đại khái là xà yêu!

- Lập tức tra xét phạm vi trăm dặm quanh thành Kê Sơn, chú trọng tra xét hồ nước, dòng sông, đầm nước, cần phải bảo đảm xà yêu không có ở trong phạm vi thành Kê Sơn chúng ta.

Bỉnh Văn Ngạn ra lệnh.

- Rõ!

Mọi người nhận mệnh lời rời đi.

Bỉnh Văn Ngạn hơi nghiêng đầu nhìn về phía đông, hình như thấy được ba mươi năm trước, trong lòng thở dài.

- Dương thành, thành Số Sáu có yêu thú cấp ba phá hư linh điền và hồ nước, hiện tại lại có yêu thú lui tới thành Kê Sơn, xem ra những ngày bình tĩnh lại sắp kết thúc nữa rồi, ai!

....

Bảy ngày sau.

Sự kiện về Lưu gia lắng xuống.

Sáng sớm, cửa thành phía tây.

Sương mù dày đặc bao phủ, không thể thấy rõ cảnh tượng bốn phía.

Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa thành từ từ mở ra.

Lúc này, bên trên tường thành truyền đến tiếng vang thùng thùng, một thân ảnh khổng lồ như ẩn như hiện chậm rãi đi về phía cửa thành.

Bá tánh đứng chờ ở cửa thành đều giật mình hãi hùng, không biết ai hô một tiếng “Có yêu thú”, lúc này dân chúng mới hoàn hồn, vội vàng thét to rồi chen chúc tới cửa thành, dẫn phát một trận hỗn loạn.

Thủ tướng Viên Thành bay lên trên cửa thành rồi vận chuyển Thiên Mục nhìn về phía sương mù dày đặc.

Hắn nhìn thấy một quái vật khổng lồ cao năm mét đang chậm rãi đi qua đây, lớp vảy kiên cố như sắt kia cho dù không có ánh mặt trời chiếu sáng thì cũng lấp lóe hào quang.

Cộng thêm hình thể khổng lồ kia cho người ta một loại cảm giác bị áp bách mãnh liệt.

Đây là một con linh thú loại hổ… Không phải, đây là khôi lỗi sao?