Chương 119: Một Con Heo Mà Đòi Gặm Một Bó Cải Trắng Tốt.

Đáng tiếc, Lưu Như Mạn không có sư phụ, mình cũng lui khỏi Đại Đỉnh Tiên Tông, không thì nhất định gọi một nhóm đại lão đến giữ thể diện, chấn động Tiểu Kim Đan thành Kê Sơn.

Nam Bất Hưu lâng lâng, trong lòng phiêu phiêu, đương nhiên, cũng chỉ là tâm lý có chút mơ màng, hành động vẫn cẩn thận.

Không địch, không náo nhiệt, không tùy tiện nhìn chằm chằm người khác... Hắn không nhìn chăm chú người khác, người khác ngược lại nhìn chằm chằm vào hắn. Qua thành Kê Sơn, người đi trên không trung dần dần nhiều lên.

Phàm gặp đều dùng một biểu cảm cực kỳ quái dị đánh giá hắn.

Một bộ khiếp sợ, con cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.

Không ít người còn rối rít gào thét ra tiếng. Hơn nữa người gặp phải càng ngày càng nhiều, phần lớn đều là cao thủ sơ Trúc Cơ trung kỳ.

Thông qua y phục có thể nhận ra một phần là Trúc Cơ của bốn đại gia tộc Kim Đan thành Kê Sơn bao gồm Bỉnh gia, Lương gia, Tống gia, Nhan gia, có một phần không nhận ra, có người mặc y phục Tê Hà kiếm phái, có y phục chưa từng thấy qua, chắc là thành thị xung quanh.

Bọn hắn tụ năm tụ ba đi thành một khối, đuổi về phía thành Kê Sơn, vốn đang cười cười nói nói, lại nhìn thấy Nam Bất Hưu ôm mỹ nữ tiên tử Trúc Cơ xinh đẹp, ngươi nào người nấy như ăn phải ruồi nhặng. Bộ dáng ta buồn nồn, ra vẻ hoài nghi nhân sinh.

- Con mẹ nó! Một con heo mà đòi gặm một bó cải trắng tốt.

- Hoa hoa thảo thảo! Một Luyện Khí Sĩ nho nhỏ vậy mà ôm một Trúc Cơ! Mẹ nó. Lão tử là cao thủ Trúc Cơ trung kỳ mà không có lão bà Trúc Cơ. Thế giới này làm sao vậy!? Mắt nữ tu bị đui hết rồi sao?

- Lại còn là một nữ nhân tuyệt sắc như vậy, vậy mà... Vậy mà... Ta nguyền rủa 18 đời nhà hắn.

- Ông trời bất công!

- Tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ không lẽ không xứng đôi với Trúc Cơ, đại tu Kim Đan sao? Sao lại như thế, sao được!!

- A, ta lại tin thế gian này lại có chân ái rồi.

Một tu sĩ tuổi còn trẻ mặt mỏng trắng, trợn tròn mắt, mặt đầy không dám tin, đạp phi kiếm nguệch ngoạc cẩu thả va vào vách núi, có thể ngầm trộm nghe thấy tiếng hét thảm thiết.

- Người đó thật đáng thương, mặc dù ta không phải rất đẹp trai, nhưng tuấn tú lịch sự, lại ghen tị thành bộ dáng này.

Trên mặt Nam Bất Hưu lộ vẻ cười, liên tục gật đầu với đám người đang giận dữ ghen tị, bộ dáng tao nhã lịch sự, những người đó càng tức.

- Tất cả đệ tử vừa trở về!

Đợi cách khá xa rồi, Nam Bất Hưu lẩm bẩm. Bốn đại Kim Đan đều đã trở về, bọn tiểu bối này vừa mới trở về, xem tâm trạng bọn hắn, tất cả đều có thu hoạch không nhỏ.

- Phu quân, người càng ngày càng nhiều, chàng ôm thiếp, sẽ khiến bọn hắn chướng mắt.

Lưu Như Mạn nhăn nhó nói.

Ngoài miệng nói như vậy, thân thể cũng rất thành thực, dính sát vào Nam Bất Hưu không nhúc nhích. Khóe miệng nàng mang theo nụ cười ngọt ngào. Chưa từng có người nào ôm nàng như vậy, dáng vẻ không nỡ bỏ buông tay kia khiến nàng cảm thấy rất bình yên.

- Sao thế, ôm lão bà của mình mà cũng không được? Ta càng phải nói cho toàn thế giới này biết nàng là nàng dâu của ta!

Nam Bất Hưu xiết chặt hai tay, không cam lòng buông tay.

- Chàng thật xấu xa, làm gì có người nào làm thế ở trước mặt mọi người...

Lời còn chưa dứt, một tiếng uy nghiêm chợt quát truyền đến.

- Hừ có tổn hại danh dự! Quả thật dơ bẩn mắt lão phu.

Nam Bất Hưu sợ hết hồn, lại chọc phải lão nhân nào rồi. Hắn vội vàng buông tay, nhìn lên vùng trời, thấy Nhan Như Luật dựng râu trợn mắt lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn rất tức tối.

Nam Bất Hưu vội vàng khôi phục sự nghiêm túc, khom mình hành lễ:

- Bái kiến Nhan tiền bối, tiểu tử ngu muội, kính xin Nhan tiền bối chớ trách.

Lưu Như Mạn cũng dừng phi kiếm lại khom người làm lễ ra mắt.

- Hừ trước mặt mọi người còn không ngay ngắn, uổng cho ngươi là người đứng đầu một nhà! Ngươi không cần gia phong Nam gia nữa sao?

Nhan Như Luật lớn tiếng quát lớn, giọng điệu rất là kích động.

- Tiền bối dạy phải, tiểu bối sai rồi.

Nam Bất Hưu xấu hổ, thành thật nhận sai, thật biết điều.

Dù sao cũng không nghĩ đến, trên đường Đại Mã lại gặp phải lão đầu bảo thủ. Trước đây từng gặp Nhan Như Luật một lần, cũng biết lão là người nghiêm túc. Không nghĩ đến làm hành động thân mật trên đường Đại Mã, lại bị khiển trách.

Sao lại gặp phải lão. Thật xui xẻo.

Nhan Như Luật thấy Nam Bất Hưu có thái độ nhận sai thành khẩn, giọng điệu hòa hoãn không ít.

- Ngươi ngược lại có chút bản lãnh, vậy mà gạt được nữ tu Trúc Cơ! Ta nói ngươi sao không ở nhà thành thật luyện chế Huyền Lang, hóa ra vì tình cảm nam nữ. Nữ tu này là ai?

Tình huống gì, đây là ai mắc mớ gì tới ngươi, sao lại mang giọng chất vấn như vậy.

Nam Bất Hưu nhổ nước bọt trong lòng, ngoài miệng cung kính:

- Bẩm tiền bối, Như Mạn là nữ nhi dòng chính của Lưu Chính Dương Lưu gia.

- Lưu gia?

Nhan Như Luật mê mang một hồi, nói:

- Lưu gia bị yêu thú tiêu diệt cả nhà kia? Nữ oa này này là nữ oa tử được đưa về Hoàng Châu bốn, năm năm trước?