Chương 120: Hâm Mộ! Lão Tử Sắp Có Con Rồi.

- Đúng, tiền bối, chính là tiểu nữ.

Lưu Như Mạn ngoan ngoãn đáp lại.

- Ài! Cũng là một tiểu nữ thê thảm. Ngươi có thể dến Trúc Cơ cũng là an ủi lão Lưu gia trên trời có linh thiêng rồi. Ài!

Nhan Như Luật thở dài một tiếng, lại hung tợn nói với Nam Bất Hưu:

- Ngươi phải đối xử tốt với người ta. Nhanh trở về thành Kê Sơn, sau khi trở về, đến Nhan gia một chuyến, có chuyện tìm ngươi thương lượng.

- Gia nghiệp rộng lớn không cố gắng xử lý. Mỗi ngày đều chuồn mất. Hừ!

Nhan Như Luật phất tay áo đi xa. Cách thật xa rồi mà vẫn có thể nghe thấy tiếng hừ hừ.

- Cung tiễn tiền bối.

Nam Bất Hưu kéo giọng về phía bóng lưng Nhan Như Luật đi xa.

Hắn đợi lão hoàn toàn mất dạng, lẩm bẩm:

- Lão đầu này tức giận cái gì vậy, quả thật quái lạ.

Lưu Như Mạn nghe thấy lão Kim đan nói Lưu gia xảy ra chuyện, hoài nghi hỏi:

- Người nhà thiếp thật không có chuyện gì?

- Thật. Nàng còn chưa tin ta? Ta làm việc chính là giọt nước không lọt.

- Nhưng mọi người đều biết rõ người nhà ta chết rồi. Bọn hắn về sau còn có thể quang minh chính đại được sao? Không thể cả đời mai danh ẩn tính được?

Lưu Như Mạn bĩu môi, chân mày hơi cau lại.

- Không sao. Sau khi nàng trở về, sẽ để cho bọn hắn quang minh chính đại trở về, nói là chọc phải kẻ thù không nên dây vào, bất đắc dĩ giả chết lánh đời. Mọi người đều hiểu được.

- Nhưng thiếp vẫn muốn trở về xem, không trong lòng sẽ lo lắng.

- Không được.

- Vì sao?

Lưu Như Mạn cau mày không hiểu.

Nam Bất Hưu kiên nhẫn giải thích nói:

- Mặc dù nói, có Lý Trường Ninh, Tề Đông Dương thay chúng ta đứng mũi chịu sào. Nhưng khó bảo đảm sẽ không xuất hiện biến cố khác. Chúng ta trước tiên cần phải tạm lánh một hồi. Một khi có biến cố, chúng ta trở về thì lưu lại tung tích. Khó bảo toàn không bị người khác truy xét.

- Hơn nữa, Tê Hà kiếm phái so với thành Kê Sơn thì tin tức linh thông hơn nhiều, chúng ta nhất định phải ngay lập tức nắm giữ tin tức mới nhất.

Nếu nàng muốn gặp người nhà, ta sẽ để cho Huyền Phong đi mời, để nàng an tâm.

- Vâng!

Nam Bất Hưu viết một phong thơ, phóng Huyền Phong, bay đến cửa thành Tây, tìm ra Dương Dũng, Dương Dũng lập tức phái người đi tìm Lưu Chính Dương.

Bên này, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.

Lưu Như Mạn thấy sắc mặt của Nam Bất Hưu không thay đổi, rụt rè đưa ra tay nhỏ kéo cánh tay hắn, nhỏ giọng nói:

- Phu quân, không phải thiếp không tin tưởng chàng. Chỉ là, chỉ là...

Nàng vừa nói, giọng điệu mang theo một tia nức nở.

Nam Bất Hưu kinh sợ trong lòng, sao lại khóc, vội vàng ôm chặt Lưu Như Mạn trắng noãn mềm mại, tay trái véo nhẹ khuôn mặt nhỏ vô cùng mịn màng, ôn nhu nói:

- Là ta không tốt, là ta suy sét không chu toàn, đáng lẽ phải để nàng gặp người nhà mới đúng, phải nói rõ tình huống với nàng. Có lỗi với tiểu bảo bối của ta.

Lưu Như Mạn nhìn ánh mắt ôn nhu của Nam Bất Hưu, cảm nhận được tình yêu của hắn, cuối cùng nàng cũng không nhịn được, chu miệng nhỏ một cái, nhào tới ôm hắn, khóc rống lên, giống như một đứa bé bị ủy khuất.

- Ngoan, không khóc. Ngoan!

Nam Bất Hưu vội vàng an ủi. Hắn vừa lặng lẽ nói, an ủi, nhìn nàng khóc đáng yêu, không nhịn được vươn tay bóp cái mũi nhỏ nàng, bóp một hồi, tiếng khóc nhất thời biến thành âm thanh hừ hừ quái dị.

- A..

Một hồi biến thành cười khổ, Lưu Như Mạn tức giơ tay lên vỗ vào tay Nam Bất Hưu. Hắn nhẹ nhàng tránh ra, rồi một cái nắm giữ khuôn mặt nhỏ mềm mại vừa khóc ướt át của nàng, rồi lại chu chu mỏ hôn nàng.

Bờ môi dỏ tươi, kiều diễm ướt át, nộn hồng bên trong còn dính chút nước, vô cùng mê người.

Nam Bất Hưu gặm một ngụm xuống.

Tiếng khóc lập tức biến thành âm thanh ríu rít.

...

Chưa tới một canh giờ, Lưu Chính Dương đạp Huyền Phong bay tới.

Lão nhìn thấy Lưu Như Mạn bình yên vô sự, trên dưới quan sát một phen, không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt:

- Không bị gì là tốt rồi, không sao là tốt rồi, nghe nói có người gây bất lợi cho con, cũng dọa sợ chúng ta.

- Gia gia, vù vù!

Lưu Như Mạn nhìn thấy gia gia tiều tụy không ít, cũng khóc nước mắt như mưa. Khóc đủ rồi, nàng lại kể chuyện mình đã trải qua.

Nam Bất Hưu cười mỉm nhìn, trong lòng tràn đầy hâm mộ.

Nam gia chỉ có một mình hắn.

Không đúng, còn có một hài tử sắp xuất thế. Nam Bất Hưu nghĩ tới đây trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Lão tử sắp có con rồi.

……….

Kiếm phái Tê Hà ở núi Tê Hà.

Nó được đặt tên là Tê Hà vì mỗi khi Thiên Tình vào chiều tà thì vùng trời núi Tê Hà đều có mây màu vờn quanh, nhìn từ vùng trời núi Tê Hà như có một người đang ngủ say. Đó là lý do đặt tên núi là Tê Hà.

Dưới núi Tê Hà có một phường.

Phường là nơi giao dịch, cũng là nơi kiếm phái Tê Hà trao đổi với bên ngoài. Bên trong có cửa hàng mọc như rừng, có đủ loại hàng hóa từ trời nam đất bắc được vận chuyển đến, cao sang hơn thành Kê Sơn rất nhiều lần.