Nam Bất Hưu nhẹ ngửi mái tóc, một tia mùi thơm cơ thể thấm người chui vào lỗ mũi, hắn không nhịn được nữa, cúi người hôn xuống, đôi tay cũng trở nên không thành thật...
Mãi đến khi gần như ngạt thở thì hai người mới đình chỉ nụ hôn ngọt ngào này.
- Mau dừng tay, ta chỉ có một khắc thôi, đừng làm y phục của ta xộc xệch.
Qua nửa khắc, Nam Bất Hưu mới thỏa mãn ngừng lại.
Lưu Như Mạn thấy hắn chưa đã thèm mà muốn làm chút gì khác, vội vàng sử dụng thuật mát mẻ cho hai người. Một cổ khí lạnh từ đầu tưới xuống, lúc này mới khiến hắn từ bỏ mưu đồ gây rối.
- Sao chàng lại tới đây!?
Lưu Như Mạn sửa sang lại y phục trên người, nhanh chóng hỏi.
- Còn không phải vì lo lắng nàng sao? Cho nên ta tới xem một chút, vốn dĩ còn đang định trà trộn vào thành Khai Long, không ngờ lại vừa vặn gặp nàng ở đây. Hì hì, lão bà thật đẹp.
Nam Bất Hưu cười hì hì trộm sờ soạng Lưu Như Mạn, lập tức bị nàng giận dỗi tát một cái.
- May mà chàng không tiến vào thành Khai Long, nếu bị người khác phát hiện thì chắc chắn sẽ bị bắt lại.
Lưu Như Mạn sợ hãi nói.
- Tại sao?
Nam Bất Hưu không hiểu.
Bị tát cũng không khiến tay hắn thành thật hơn, thỉnh thoảng lại lén lút sờ một cái khiến Lưu Như Mạn tức giận đến trợn mắt.
Đôi mắt to xinh đẹp và gương mặt tức giận kia trông đáng yêu cực kỳ, Nam Bất Hưu không nhịn được mạnh tay hơn.
- Ai nha ~ Thành Khai Long là quân thành. Nếu như không có lệnh bài thì mọi việc đều bị coi là gian tế, sẽ bị bắt lại tra khảo một phen rồi tống vào thủy lao ba năm, ba năm không chết thì lại phục dịch mười năm. Nếu mười năm vẫn còn sống thì mới có thể nắm giữ lệnh bài thành Khai Long. Chàng lại đi gần thêm chút nữa thì sẽ bị đội tuần tra bên trong biên cương phát hiện, đến lúc đó muốn chạy cũng không được.
Lưu Như Mạn sợ hãi nói, lại cho Nam Bất Hưu một bạt tay rồi đẩy hắn ra.
- Chàng thành thật một chút đi, bây giờ không phải thời điểm càn rỡ, chúng ta nói chính sự.
- Biết rồi, biết rồi.
Nam Bất Hưu nghe xong lời giải thích của Lưu Như Mạn, không nhịn được sợ hãi một hồi, may mà gặp được Lưu Như Mạn ở đây, không thì hắn đần độn lẻn qua đó, thế nào cũng phải ngồi tù mọt gông.
- Trong nhà thế nào rồi? Sắp xếp xong xuôi rồi sao?
Lưu Như Mạn vội vàng hỏi.
- Sắp xếp xong cả rồi. Mấy người lão tổ chia thành tốp nhỏ ẩn vào trong thành, ta lại giao linh điền ngàn mẫu và hai gian nhà ở của Nam gia cho bọn hắn.
- Đám người Như Uyên, Như Hải, Như Sơn thì đổi họ Lưu thành họ Liễu, đi theo ta ăn sung mặc sướng.Trừ việc Lưu gia đã biến mất trên danh nghĩa thì tất cả đều sống sót, không chết một người, vô cùng an toàn.
Nam Bất Hưu bày ra dáng vẻ mau khen ta đi.
Lời của hắn khiến sự lo lắng trong lòng Lưu Như Mạn tiêu tan, toàn thân lập tức thả lỏng, ngay từ đầu ủy thân cho xú gia hỏa trước mắt cũng là vì trong nhà, bây giờ trong nhà không có việc gì, nàng hoàn toàn yên tâm rồi.
- Vậy người của Hoàng Vô Cực có đi thành Kê Sơn không?
- Không có.
Nam Bất Hưu thầm nghĩ, người mà Hoàng Vô Cực an bài là Công Tôn Chính Thanh, hắn ta đã bị ta cải tạo rồi, còn lâu mới đi giám sát ta.
- Đúng rồi, tên Công Tôn Chính Thanh kia có gây sự với nàng không?
- Không đâu, hắn đã đổi mục tiêu sang đại tiểu thư. Hôm nay, ta bắt gặp hắn đi theo sau đại tiểu thư cho nên dùng một khối ngọc giản kể về Công Tôn Chính Thanh và Hoa Minh, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Lưu Như Mạn kể lại tường tận chuyện lúc sáng sớm.
- Cách làm của nàng là đúng. Dám có ý đồ xấu với đích trưởng nữ tông chủ Trung Châu, lá gan không nhỏ.
Trong lòng Nam Bất Hưu lại có loại cảm giác khác thường, chẳng lẽ Công Tôn Chính Thanh muốn tìm cách thu được sự tin tưởng của Lý Trường Ninh, sau đó mượn lực lượng của đối phương để diệt trừ Hoa Minh.
Bị Như Mạn quấy nhiễu một phen, không biết Công Tôn Chính Thanh có thể bị đánh chết hay không?
Trong lòng Nam Bất Hưu sinh ra một tia đồng tình, sau đó lại vội vàng ném ra sau ót, nếu Công Tôn Chính Thanh không được mình cải tạo thì hắn ta chẳng phải là người tốt lành gì, chết thì chết thôi, dù sao thì đó cũng chỉ là một quân cờ mình tiện tay bày ra.
Hôm nay, Hoa Minh lọt vào tầm mắt của đích trưởng nữ Lý gia Trung Châu, lấy tác phong của Lý gia, tin chắc cuộc sống sau này của Hoa Minh sẽ không dễ chịu, như vậy áp lực của mình và Như Mạn sẽ nhỏ rất nhiều.
Biết đâu Hoa Minh lại bị đích trưởng nữ Lý gia diệt trừ thì sao?
- Đây là chuyện tốt, nàng làm đúng. Nhưng nàng không nên lập tức đưa ra ngọc giản, Công Tôn Chính Thanh đã nhìn thấy nàng rồi, chỉ cần suy đoán một chút là có thể đoán được là nàng ra tay. Nàng nên đợi thêm hai ngày nữa rồi lại lén lút nhắc nhở.